Gái Net

Chương 5

Sau đó, từ bên đường, 4 con xe máy lao ra chặn đường chúng tôi.

-Wtf? Mày nợ tiền thuốc chúng nó?

Tôi hỏi thằng Lộc.

-Chịu, tao không quen bọn này.

Đội hình bên kia có tận năm thằng, bên tôi có hai nhưng không thành vấn đề.

-Tao trái, mày phải, đếm đến 3 cùng xông lên.

-Okê.

Thằng Lộc gật đầu.

-Một…hai…ba….CHẠYYY.

Nói đùa chứ hai sao ăn được năm thằng. Vả lại toàn cao to đen hôi. Các cụ đã nó rồi “ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách”.

-Ấy…ấy, chú em không việc gì phải vội, tấp vào vỉa hè nói chuyện tí đã.

Một tên nhảy ra giữ xe tôi lại.

-Anh…bỏ em ra anh…em còn phải về quét nhà nấu cơm, bố mẹ em bảo đi học về phải đến nơi đến chốn, không được la cà.

-Từ từ, nói chuyện thôi mà.

Hắn vén ống tay áo lên phơi cánh tay lực lưỡng có xăm hình “cá chép om dưa”. Tôi nuốt nước bọt cái “ực”, thầm nghĩ hắn mà đấm tôi một phát bằng cánh tay ấy thì mặt tôi sẽ ra sao nhỉ?

-Dạ…

Đành nghe lời hắn, tôi nhu thuận “dạ” nhẹ một tiếng như thiếu nữ mới về nhà chồng. Thằng Lộc bên kia cũng vậy, ai bảo tên tôi thiệt hơn.

Tên đó hất hàm ý bảo chúng tôi tấp xe vào vỉa hè.

-Anh gọi bọn em có việc?

-Đư…đương…nhiên…nhiên…là…à…đá…đánh…mày.

Một tên khác đằng sau tên xăm trổ nói, trừng mắt nhìn tôi.

Nhìn kỹ lại hóa ra là thằng nói lắp hồi sáng tặng quà cho Thư bị tôi đuổi.

-Tao không hỏi mày.

Chắc chắn nó gọi hội chắn đường tôi không có gì tốt đẹp rồi, tình huống xấu nhất tôi đã nghĩ đến rồi. Học sinh xích mích thì nắm đấm là cách giải quyết tốt nhất. Tí nữa có bị chốt cũng phải liều mình cho nó mấy cái đạp cho hả lòng hả dạ.

-Mày…mày…

-Yên nào.

Tên xăm trổ nói với nó rồi lại nhìn sang tôi.

-Nghe nói hôm qua chú đánh thằng em anh.

-Sá…sáng…nay.

Nó thủ thỉ vào tai tên đó. Hắn gật gù đã hiểu:

-Đúng, đúng, sáng nay, chú có đánh nó không?

-Ơ, em có đánh ai đâu anh?

Mình giả ngu. Hắn nghe vậy thì hơi bất ngờ, đột nhiên quay phắt chỉ thằng Lộc.

-Không phải chú, hay là thằng này.

-Đâu có, đâu có.

Thằng Lộc xua xua tay.

-Thằng…thằng…nà…này…nè…è.

Thằng nói lắp giơ ngón tay chỉ tôi.

-Dcm, thằng nào thì thằng đều bị đập hết.

Hắn nổi nóng.

-Mày tính thế nào, em tao bị mày đánh đéo nhẹ.

-Em anh là thằng nào sao em biết? (tiếp tục giả ngu)

-Là thằng này.

-Tên nó là gi? Ngày em đập nhiều thằng lắm, không nhớ nổi.

Mặt hắn nghệt ra, nói thầm vào tai thằng nói lắp.

-Mày tên gì ý nhỉ?

-Tê…tê…tên…Lo..Lon…Lon…L…ong…

-Quách Thị Phụng? Lon? L**? tên mày bố mẹ đặt kiểu đéo nào vậy.

Hắn nhảy dựng lên, ngạc nhiên nhìn nó.

-Kh…không…tên…tên…Long…Long…

-À, tên Long, làm tao cứ tưởng…rồi nó tên Long, mày định thế nào.

-Thế nào là thế nào?

Tôi chơi lầy hẳn luôn.

-Cái đcm, tao cáu rồi nhé, chúng mày đâu, đập chết mẹ nó cho tao.

Khẩu lệnh vừa được hô, cả lũ lao vào hai thằng tôi.

Chả có gì ngoài đấm và đá, thượng cẳng chân hạ cẳng tay nên mình xin phép được tóm tắt nội dung như sau:

“D và Lộc bị bao vây bởi năm thành viên của Đầu gấu Team.

Chúng ta cùng chờ xem liệu D và Lộc dùng cách nào để thoát thân.

Giao tranh được nổ ra, Án tử được tung ra nhưng D đã kịp tốc biến bỏ chạy, Lộc cũng phải tốc biến theo.

Nhưng Xăm trổ đã bắt bài chặn hướng đi của hai người, đá lại tốt, Lộ long cước trúng hai người.

D bị làm chậm, Nói lắp ở phía sau đang được đấm, đấm rất thoải mái. Lộc gánh chịu rất nhiều sát thương và phải lên bảng điểm số.

D đang cố sức chạy nhưng không kịp nữa rồi, số lượng sát thương là quá lớn đến từ đội bạn, D đã ngã xuống.

Quét sạch giành cho Đầu gấu Team!!!”

“Bịch”.

Tội bị lĩnh trọn một cú đạp của thằng tóc xanh ngã nhào xuống bụi cây. Thằng Lộc bên kia có vẻ khá hơn, đống mỡ dư thừa mà nó tự ti hàng ngày bây giờ đang bảo vệ nó, làm giảm bớt đi lực đánh vào người nó.

Cặp ass thân yêu tiếp xúc trực tiếp vớt đất mẹ một cách đau đớn. Tôi gồng mình chống chịu những cú đá như mưa giáng xuống người mình.

-Chế…chết…ết…nè…nè…con…con…cờ….cờ…ờ…ho? ?.

Thằng nói lắp luôn mồm chửi.

Đau quá, lâu lắm rồi tôi mới bị tẩn cho một trận đau thế này. Tay chân tôi quơ loạn xạ trên đất.

Tôi nắm đại vật nào đó mát lạnh rồi dùng hết sức bình sinh bật dậy, giơ vật đó lên trước mặt:

-Dis mẹ chúng mày, tao liều mạng với chúng mày.

Bọn kia nghe vậy thì khựng lại, rồi như có phép màu xảy ra, chúng từ từ lùi lại. Tên xăm trổ nói với tôi:

-Chú em đừng làm liều nha, mạng người là quan trọng nhưng chú cũng không cần đến mạng mình chứ?

-Chú em cứ bình tĩnh, còn nước còn tát, mau bỏ cái đó xuống, anh em cùng ngồi nói chuyện đàng hoàng.

Hắn nở nụ cười nịnh nọt, chân bước lùi nhanh hơn.

Tôi lúc này mới định thần lại, nhìn xem thứ mình đang cầm là cái gì.

OMG!!! Là một cái kim tiêm mà lại còn cầm ngược đầu mới chết chứ, đầu kim thiếu chút nữa đâm vào lòng bàn tay. Bỏ mẹ, dính phải siđa thì vl quá.

Có được lợi thế trong tay, tôi cầm kim tiêm hơu hơu làm bọn kia sợ xanh mặt, vội lên xe bỏ chạy.

-Nhà anh có việc, anh đi trước.

Nói rồi, hắn và đồng bọn phóng xe đi thẳng.

-Anh….anh…cho…choo…e…em…the….theo…với…với…vớiiii..v? ?́i….

-Mày tự đi bộ đi. (phũ)

-Ơ…ơ…

Còn mình thằng nói lắp nên tôi chả sợ, xách ass di chuyển đến gần nó.

-Đừ…đừng….đừng….đến….đây….ây.

-Tao cho mày chết.

-A! Cứu mạng.

Thằng nói lắp chạy trối chết.

Đù, nó vừa nói được hẳn hoi kìa, có thể thấy được, vào lúc nguy nan nhất con người ta luôn xuất hiện kỳ tích.

Lết xác tới chỗ thằng Lộc đang ngồi, hỏi:

-Mày có sao không?

-Bị đánh thì mày nghĩ bị sao?

-Xin lỗi, tại tao mà mày bị đánh.

Giọng tôi tràn đần sự áy náy, đúng là vì tôi nên thằng bạn mới ra nông nỗi này mà sự thật nó chả liên quan gì đến chuyện này cả, nó chỉ bị đánh oan mà thôi.

-Xin lỗi cc, hôm nay coi như dính đến mày tao xui, đcm thằng kia mai bố chốt chết cha nó, phụt!

Nó nhổ nước bọt có pha ít máu.

-Hic, tại tao.

-Tại tại cái đ**, anh em mình chơi thân mấy năm rồi, gần 6 7năm rồi đấy, phúc thì cùng hưởng, có họa cùng nhau chịu, dcm.

Xúc động, giây phút đó tôi xúc động đến phát khóc các bác ạ. Xúc động bởi mình đã không chọn chơi nhầm bạn. Chơi cùng nhau từ năm lớp 6 tới giờ, hai thằng vẫn luôn học cùng lớp, đến năm lớp 10, nó biết sức học của mình không thi được vào trường này nhưng thấy tôi thi vào nên nó cũng theo, tất nhiên là thông qua hình thức”cửa sau”. Thường tiền bạc luôn là vấn đề trở ngại của cả tình yêu lẫn tình bạn, nhà tôi không khá giả như nhà nó nhưng chưa bao giờ nó đặt trọng vấn đề vật chất lên đầu cả. Mày thiếu tiền? Tao cho mượn, hôm sau mày mời tao ăn sáng mà bữa sáng có gì đâu, mỗi thằng ổ bánh mì batê. Mày không có tiền? ôkê hôm nay tao bao. Xe mày hỏng? Đi xe tao về này. Đấy, nó là vậy đó mọi người. “chọn bạn mà chơi, chọn nơi mà học”.

-Cảm ơn mày.

-Ơn ơn cái lol, đã bảo anh em với nhau khỏi phải nói cái này, nghĩ trong bụng thôi là được.

-Tưởng bố thật lòng cảm ơn mày hả con cờ hó.

-Láo, muốn ăn thông không? Nhà tao vừa mua cả thùng Tường An đây.

-Mày tự dùng mà bôi mắt mày đấy, thâm như cứ* ý.

-Mày khác chó gì, một bên thâm tin khác đéo gì chó đốm.

-Haha…

Hai thằng ngoác miệng cười. May mà đây là đoạn đường vắng và đang buổi trưa nên ít người qua lại không thì bị hốt nhét vào trại tâm thần là cái chắc. Thằng nào thằng nấy quần áo đầy bụi bẩn, mặt mũi bầm dập, trên người không thiếu vết thương.

Có một vài đứa học sinh đi qua thấy chúng tôi bị đánh nhưng không ai đến can ngăn mà có cho kẹo bọn nó cũng chả dám.

Nghỉ đượt một lát, hai thằng quyết định ra về.

Thằng Lộc quành đi đường về nhà nó rồi, còn tôi một đạp xe trên đường, hơi tý lại ngoảnh lại xem có bị bọn kia đuổi theo không.

Bây giờ đã là giữa trưa, tôi học phải 11rưỡi mới về, thêm thời gian bị chốt nữa thì lúc này phải gần 12h rồi mà sao bố mẹ không gọi hỏi sao vẫn chưa về nhỉ?

Sờ sờ túi quần thì ô thôi chết, cái điện thoại đâu mất tiêu rồi, chắc lúc nãy bị đánh nên rơi đâu đó ở chỗ ý thôi. Tôi quay đầu xe trở lại chỗ cũ.

Chống xe xuống, nhanh nhảu chạy đi tìm. Nhưng tìm hết bụi rậm, nền đất xung quanh cũng không thấy. Tôi bắt đầu phát hoảng, bị mất điện thoại thì về không biết nói sao với bố mẹ bây giờ.

Nghĩ có khả năng khác là tôi để quên ở lớp vì hồi sáng tôi có lấy máy ra chơi trò siêu phẩm….”rắn săn mồi” huyền thoại một thời.

Tôi quay trở lại trường, vội tìm bác bảo vệ xin chìa khóa lớp rồi chạy ngay đi. Bác có hỏi sao mặt mũi tôi bầm dập thế này, tôi nói dối là khi về gặp cướp nên đánh nhau với chúng giành lại đồ cho người bị mất trộm.

Nhìn vào ngăn bàn mình nhưng không thấy, ngó vào mọi ngóc ngách cũng đồng kết quả. Chán nản, niềm vui được Thư thơm vào má cũng vì thế bay biến hơn phân nửa.

-Alô…dạ…dạ…con sắp về…vâng vâng…

Bóng người lướt qua cửa sổ.

Tôi liếc nhìn người đó, trong đầu bỗng nảy ra ý tưởng.

-Ê! Bạn ơi, đợi đợi mình với.

-Hả?

Người đó xoay người lại.

Khuôn mặt dần xuất hiện trước mắt tôi, ai ngờ là….con bé Lam “bư mộng”… của tôi.

-Cho…

Định bảo cho mình mượn ddiejn thoại nhưng con bé thấy tôi liền ngoảnh mặt bỏ đi.

-Ơ…

“Lần này,nhỏ quay đi,không thèm nhìn ta nữa

Giọt sầu rơi một mình,chỉ còn ta một mình,nhỏ ơi…”