Gái Net

Chương 3

Ôi trời, các cháu thiếu nhi để xe lung tung vãi ra. Lộn xộn quá mãi mới chen luồn nách vào được đấy. Các cháu đúng thật là, đi học không đi đến nơi đến chốn lại còn la cà ở quán net nữa, hư hết cả người……y như tôi vậy.

Mở cửa, cái không khí mát lạnh từ cái điều hòa bên trong xộc thẳng vào người tôi khoan khoái dễ chịu như đang Fap, khác hẳn với cái nóng ngoài kia.

Tiếng hét hò ầm ĩ của các cháu thiếu nhi cộng thêm những tiếng chửi rủa của các anh đại làm quán càng thêm “sôi động”, nếu có thêm nhạc DJ nữa thì không khác gì….ở chợ đâu.

Nhìn quanh thấy ở góc còn 2 máy trống chưa ai ngồi, hai thằng tôi liền tới luôn cho nóng, lơ ngơ vài giây là mất chỗ ngay.

-Anh Bắc êiii….

Tôi gọi.

-Gọi clg thế D?

-Máy 31 có ai ngồi không anh?

Tôi chỉ vào cái máy đang treo.

-Có, nó vừa ra ngoài thì mày vào đấy.

-Đù, bật lại cho em đi,

-Nó đang chơi mày tranh làm gì.

-Có khi nó về rồi ý anh.

-Cặp nó còn để ở ghế đấy.

Nhìn lại, đúng thật, có một chiếc balô để dựa ở ghế, là kiểu con gái hay đeo nữa chứ, mà nhìn cái balô này hơi hơi quen mắt nhưng không nhớ của ai. Kệ, theo tôi suy đoán 69,96% nó là gay, à nhầm gái.

Á đù ghê à nha, ngoài con bé ra tôi chưa gặp đứa con gái nào khác vào quán net, tý phải xem mặt mới được.

-Mày, nó chưa tắt fb nè.

Thằng Lộc di chuột bật tab Chrome đang ẩn.

Fb nó méo khác gì với mấy thím cuồng anime, đặt tên thì tên Nhật, không biết tên nhân vật Ecchi hay Hentai nào. Hình đại diện cũng chả kém…một thằng Hàn Xẻng đang tạo dáng nhưng tôi quên tên rồi. Chán chẳng muốn vào trang cá nhân của nó nữa, đoán chắc toàn hình trai Hàn với hoạt hình là cùng.

“A….a…a…phê quá các anh ơi, có ai muốn phê cùng em không?

P/s: call me baby, chọn 3 anh nhanh nhất…moah…moah”

ấn Đăng…trạng thái mới được cập nhật.

Hai thằng tôi cười như thằng bệnh làm em trai ngồi gần nhìn chằm chằm.

-Nhìn gì mày, đánh đi không chết rồi kìa.

Thằng bé quay đi, chúng tôi lại cười tiếp. Không biết nó khi khi nhìn cái status này sẽ thế nào đây, há há. Cho chết, cái tội dám chiếm chỗ ông mày.

Các bác phải biết kiểu đang sung sướng mà gặp phải chuyện gì đó không vừa lòng, nó khó chịu thế nào đâu. Như đối với những game thủ như chúng ta, sẽ thấy sao nếu vào quán mà không có máy ngồi, phải đứng xem người khác chơi? Khó chịu lắm đúng không? Và bạn có hai lựa chọn, một là ngồi đợi người khác chơi xong rồi thế chỗ, hai là cách cực kỳ nhanh ngọn không tốn kém thời gian…đi chỗ khác chơi hoặc về nhà nằm cho mát.

Trong trường hợp này, tôi chọn cách thứ nhất: ngồi đợi. Trong này điều hòa phơi phới, tội gì phải ra ngoài trời nắng kia.

-Mày đứng xem bố chơi rồi trả tiền cũng được.

-Có cc nhé con trai.

Nhìn bản mặt đắc ý của thằng Lộc làm tôi ngứa mắt.

-Buồn quá, trông hộ tao cái cặp, tao vào bón cho anh Tào ít cháo cứ*.

-Cút cút nhanh, đừng đứng đây làm bố hít rắm.

Tôi vọt lẹ, khuyến mãi cho anh bạn hiền quả pháo mừng năm mới.

-Cái cmm.

Tiếng thằng Lộc vọng lại đằng sau pha lẫn tiếng ho sặc sụa của nó và những đứa ngồi gần.

Bome thật, sáng nay tự dưng đâu dở chứng lại lôi hộp hột mít bà tôi luộc hôm qua ra ăn. Giờ bụng sôi ục ịch, rắm rít vang trời, tôi ngửi vào cũng phải ngại ngùng đồng cảm với các bạn.

Tay bên ass, tay ôm bụng, tôi vọt nhanh ra sau quán, nơi có nhà WC hợp vệ sinh tiêu chuẩn quốc tế.

Bàn qua về WC nay chút. Nó nằm ở sau quán. Xây dựng lối ngày xưa, là kiểu kín mít, không có cửa sổ gì sất nên mặt trời không chiếu vào được, độc có cánh cửa ra vào may ra mạng lại ít ánh sáng. Bên trong tối om, cái bóng đèn vàng thì đã cháy tự bao giờ. Đóng cửa lại, ở trong đấy ngửi mùi cứ* thơm phải biết.

Rút khẩu trang thủ sẵn ở túi quần ra đeo lên mồm để khỏi chết ngạt khi còn đánh dở trận dual rank với anh Tào.

Mang trong mình tâm lý đánh nhanh thắng nhanh, tôi đẩy cửa vào thẳng rồi nhanh tay đóng lại.

-Ahhhhh….

Chuẩn bị tụt quần thì bỗng có tiếng người la lên làm tôi giật mình.

Lấy vội em 1280 smartphone thế hệ 6 mới ra soi.

-Ai?

-Ahhhhhhh….

Tiếng hét càng chói tai hơn khi ánh sáng từ dế iu rọi vào trúng người. Qua ánh đèn điện thoại, tôi có thể thấy một thân hình đang trong tư thế ngồi xổm, chiếc quần bò được vén lên gần đầu gối, quần lót màu trắng còn vướng mắc trên cặp đùi.

Tôi càng giật mình hơn vì nhận ra đối phương là…một đứa con gái đang úp mặt xuống đùi. Góc nhìn của tôi còn có thể nhìn thấy một ít phần không nên nhìn thấy.

Chết cha.

-Xin lỗi…xin lỗi, mình vào nhầm chỗ…nhầm phòng.

Tôi xin lỗi, hướng hướng điện thoại qua hướng khác mà đôi mắt cứ khóa chặt vào thân hình đấy đến vài giây.

-Điiiii raaaaa!!!

Lại thêm một tiếng hét vang lên, lần này còn to hơn lần trước.

-Hức…hức…

Chột có tiếng nấc nghẹn truyền vào tai, tôi choàng tỉnh vội đẩy cửa ra ngoài nhưng vẫn ngoái đầu lại nhìn lần cuối. Tôi lờ mờ thấy được cô ta hơi ngẩng đầu lên nhìn mình…

“Kẹt”.

Cánh cửa gỗ đóng lại. Tôi đứng chôn chân ở cửa. Trái tim bỗng đập nhanh hơn, hai má bất giác nóng bừng. Một cảm giác khác lạ đang dần xâm chiếm tâm trí tôi…thằng em dưới quần hơi cộm lên.

Hình ảnh vừa nãy cứ in hằn trong đầu tôi, cái khoảnh khắc tôi nhìn thấy thân hình ấy. Tuy là qua ánh sáng của đèn điện thoại soi vào rồi lại quay đi nhưng tôi vẫn thu được trọn vẹn vào tầm mắt, tôi dám chắc là một vùng trắng lõn là từ cặp đùi trở xuống thân dưới…một vòng ba tuyệt đẹp. Lần đầu, lần đầu tiên tôi được được nhìn thấy điều này từ một đứa con gái mà không phải là những cô diễn viên Jav, dù chỉ vài giây ngắn ngủn. Vô tình, tôi nghĩ về Thư, ví dụ người ở trong WC vừa nãy là Thu thì…không, không được, tôi đang nghĩ đến cái siy nghĩ bậy bạ gì thế này. Thư là một thiên thần, nàng là thần tượng của tôi, tôi không để nàng bị vấy bẩn, một tia suy nghĩ cũng không được. Lắc lắc đầu, cố xua tan hình ảnh đó ra khỏi đầu.

-Hu…hu..hức…hức…

Tiếng nức nở bên trong làm tôi rùng mình, nhanh nhảu bước đi. Biết việc này là không tốt nhưng tôi mãi lẩm bẩm “mình không cố ý, mình không cố ý, chỉ là hiểu lầm, chỉ là vô tình mà thôi”.

Đúng, đó chỉ là một sự vô tình, tôi đâu có cố ý đâu chứ, ai mà biết được trong đó có người, tôi không có mắt thần mà nhìn xuyên tường được, với cả con gái con đứa gì mà đi vệ sinh lại không chốt cửa(sau này mới nhớ tới nhà WC ý làm méo có chốt) Tất cả, tôi đổ hết lên đầu thằng mang tên “không cố ý” và đứa con gái “mất nết đó”. Tôi nói đúng chứ mọi người?

Chuyện này làm tôi quên mất trận hạng với anh Tào và cái bụng cũng nguôi ngoai dần, có chút khó chịu nhưng vẫn chịu được, cố nhịn mang về nhà xả vậy.

-Nãy tao nghe thoáng có tiếng ai la hét thì phải, mày có nghe thấy không D?

Anh Bắc chủ quán gọi lại lúc tôi đi ngang qua.

-Có anh, có con nào đó vừa nhảy từ tầng 3 xuống đấy.

-Bỏ mẹ, để tao ra xem, đm thanh niên bây giờ dễ manh động thật.

-Vì tiền hết anh à.

-Tao tưởng con này thất tình nên mới tự tử.

-Xời, giời này ai yêu nhau vì tình nữa.

-Để tao ra xem coi.

Dứt lời, ông này lật đật vác cái bụng bia của mình đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài hóng hớt. “Chậc chậc, ông này dễ tin người vl” tôi thầm nghĩ. Cùng lúc đó, tôi chợt thấy một bóng hình chạy vụt qua ô cửa kính, ra phía đường, vừa ôm mặt vừa chạy.

“Haizz, xin lỗi, tôi không cố ý mà”.

-Về đi mày, chán quá éo muốn chơi nữa.

Tôi khều khều thằng Lộc.

-Đệt, sao mày ỉa nhanh thế?

-Bác Tào ăn cứ* no rồi, éo chịu nhận lễ của tao nữa.

-Đm, thế thì ngồi đợi tao đánh nốt trận rồi về mà tháo khẩu trang ra cho bố nhờ, trông như thằng trộm chó ý.

Đành kéo ghế ra ngồi xem nó đánh. Tôi chán nản nhìn balô đứa con gái vẫn còn trên ghế rồi lại nhìn tab fb đã có mấy chục like với cmt, chả buồn đọc.

À, một tia suy nghĩ chạy qua não. Tôi vớ lấy cặp mình, rút quyển vở ra rồi xé một tờ giấy nhỏ. Cầm bút hí hoáy.

“Cho mình xin lỗi, mình không cố ý, đây là số điện thoại của mình, có gì mình mời nước thay lời xin lỗi”.

Xong, tôi đút mảnh giấy vào cặp nó. Dù nắm chắc rằng nó sẽ không gọi cho tôi đâu nhưng tôi vẫn phải làm vậy để tỏ thành ý của mình.

-Con kia nhảy lầu thật D ơi.

Ông Bắc đi đến chỗ tôi.

-Ô…

Quái, chẳng lẽ trùng hợp như vậy sao? Nói bừa mà cũng chúng.

-Không tin mày nhìn ngoài kia kìa.

Nghê vậy, tôi cũng tò mò nhổm dậy hướng mắt ra ngoài. Tự tử thì không thấy đâu nhưng cảm giác thốn từ…lỗ ass thì có đấy.

-Thằng ml dám lừa tao nè.

Ổng vừa chửi vừa cho thêm mấy cú đá nữa vào mông mình. Tôi ôm ass nhảy dựng lên…