Lá Phong Đỏ

Chương 13

- 12 -

Chớp mắt một cái, sáu mươi năm đã trôi qua.

Năm 2080, tôi đã là một ông lão 87 tuổi.

Cơ thể teo lại, hàm răng rụng hết, và thể lực ngày càng suy kiệt, nó nhắc nhở tôi rằng cuộc đời của tôi đã bước vào thời kỳ đếm ngược.

Nhưng tôi không muốn chết như thế này.

Cuộc đời tôi vẫn còn một góc nào đó chưa được lấp đầy và còn thiếu một điều quan trọng.

Một đoạn ký ức bị mất.

Của cải quý giá nhất trong cuộc đời không phải là tiền bạc, quyền lực hay danh tiếng mà là ký ức thuộc về mình.

Ký ức là thứ duy nhất có thể được đưa vào quan tài.

Chỉ có một ông lão sắp chết mới hiểu được đạo lý này.

Sáu mươi năm trước, vào một đêm mùa đông tuyết rơi ngày 15 tháng 11 âm lịch, tôi một mình đi bộ đến ngôi nhà màu đỏ trong rừng và chợt mất đi một phần ký ức một cách bí ẩn.

Tôi đã quên điều gì?

Nếu không lấy lại được, tôi có chết cũng không nhắm mắt.

Tôi từ chối đi cùng con cháu, một mình lên máy bay và trở về huyện nhỏ nơi tôi làm cảnh sát.

Mục đích của tôi là khám phá bí mật của ngôi nhà màu đỏ.

Nhưng điều tôi không ngờ tới là chuyến đi này không chỉ tiết lộ bí mật mà còn thay đổi hoàn toàn vận mệnh của tôi trước khi hấp hối.

- 13 -

Hơn sáu mươi năm cuộc bể dâu, đất nước đã trải qua những thay đổi to lớn theo từng ngày, thị trấn nhỏ của huyện đã biến thành một thành phố nhộn nhịp, giao thông tấp nập với những tòa nhà cao tầng được xây dựng ở đó.

Tất cả các ngôi làng đều bị phá bỏ và dời đi nơi khác, chỉ giữ lại một cái tên mang tính biểu tượng lịch sử.

Tôi bắt tàu điện ngầm và xuống ga ở "thôn Tạ gia".

Sau khi rời khỏi nhà ga, nhìn thế giới muôn màu trước mắt, tôi cảm thấy bối rối.

"Xin lỗi, muốn đến ngôi nhà màu đỏ thì phải đi như thế nào?" Tôi hỏi vài người qua đường.

Tất cả đều sửng sốt và hỏi: "Ngôi nhà màu đỏ nào?"

"Đó là ngôi nhà màu đỏ bị ma ám."

Các bạn trẻ đều cười và nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ. Một người trong số họ nói với tôi:

"Ông ơi, trên đời này không có ma!"

Tôi choáng váng.

Xem ra câu chuyện cổ được lưu truyền bấy lâu nay rốt cuộc đã bị thất truyền.

Tôi xác định phương hướng theo biển báo và đi về phía Nam với sự trợ giúp của một chút ký ức còn sót lại.

Khi đến ngọn núi, tôi mới phát hiện khu rừng nguyên sinh sâu thẳm, rậm rạp đã bị chặt phá từ lâu.

Thay vào đó là một quảng trường thành phố xinh đẹp, tiếp theo là một công viên ngập nước rộng lớn. Lên lưng chừng núi, có thể nhìn thấy khu trượt tuyết, cáp treo và quần thể biệt thự ấn tượng trên núi.

Những con quái thú của thiên nhiên đáng sợ giờ đã bị con người thuần hóa hoàn toàn.

Quảng trường về đêm rực sáng ánh đèn, người trẻ tuổi đến rồi đi, trẻ con rượt đuổi nhau trên những chiếc xe đạp.

Thời gian trôi qua, khung cảnh trước mắt khiến tôi ngập tràn cảm xúc.

Tôi ngồi trên chiếc ghế dài cạnh bồn hoa, ngơ ngác nhìn xung quanh, không biết phải làm sao.

(Còn tiếp)