Làm Trợ Lý Cho Tổng Tài Trong Truyện Mary Sue

Chương 2

"Được rồi, cảm ơn chú Triệu. Lần sau tôi sẽ nhờ ông chủ đãi chú bữa tối."

"Không có gì. "

Sau đó tôi bắt taxi đến quán bar Hắc Động, gọi một ly rượu.

Sau khi dò hỏi một anh bồi bàn đẹp trai đang mơ màng sắp ngủ ở quầy bar, tôi vẫn không nhận được thông tin gì.

Trong tiểu thuyết đều là gạt người, gì mà khi tìm người luôn có thể tìm được những người chủ chốt, đặt câu hỏi luôn có thể lấy được thông tin quan trọng, nhưng ở đây tôi không tìm được bất kỳ thứ gì.

“Anh đẹp trai, quán bar của anh có camera không?”

“Anh muốn làm gì?” Soái ca với mái tóc màu vàng cảnh giác nhìn tôi, nghi ngờ liệu tôi có phải là cảnh sát mặc thường phục tham gia các hoạt động chống khiêu da^ʍ hay không.

"Tôi muốn xem qua."

"KHÔNG."

"Tôi không phải là cảnh sát.

"Vậy càng không được."

Cuộc đối thoại kết thúc, người này quả thật rất khó giao lưu!

Không còn lựa chọn nào khác, tôi chỉ có thể sử dụng tuyệt chiêu của mình.

Một tiếng "bụp", tôi quỳ xuống trước mặt soái ca.

"Anh đẹp trai, xin hãy giúp tôi. Nếu tôi không kiểm tra camera, tôi sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ mà ông chủ giao cho tôi. Anh ta sẽ sa thải tôi, tôi sẽ không có việc làm. Không có việc làm, sẽ không có tiền, không có tiền sẽ không có thức ăn. Nếu không có thức ăn để ăn, tôi sẽ phải đi ăn xin. Có thể còn sẽ phải cụt tay cụt chân, tương lai u ám. Tiểu soái ca đẹp trai như này chắc chắn sẽ không để tôi phải khổ sở như vậy nửa đời còn lại phải không?” cùng với khóc lóc thảm thiết, hiệu quả càng cao.

Soái ca vẻ mặt chán ghét nhìn tôi, chỉ vào cánh cửa phía sau, "Ở bên trong, tôi dẫn anh đi xem, anh có thể đừng khóc nữa được không?"

“Được, cảm ơn.” Tôi lập tức dừng khóc.

Nghiêm túc luôn là bản chất của tôi nên tôi có thể giả vờ như không nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt của soái ca.

2

Tôi đi theo soái ca tóc vàng vào phòng giám sát.

“Muốn xem lúc mấy giờ?” Soái ca tóc vàng có chút không kiên nhẫn dụi dụi mắt.

“Đêm qua khoảng 9 giờ.” Cũng may tôi đã hỏi chú Triệu về việc ông chủ đến đây hồi mấy giờ.

Chỉ thấy soái ca tóc vàng thao tác trước máy tính, một lúc sau mới nói: “Đây, giám sát ở cửa lúc 9 giờ tối hôm qua, nhìn một chút rồi ra khỏi đây.”

Tôi tự động phớt lờ giọng điệu gay gắt của soái ca, dán mắt vào màn hình máy tính, háo hức vì sợ sẽ bỏ lỡ một cảnh quay hào hùng nào đó của sếp.