Xấu Hổ

Chương 50

“Alô?”

“Ừ, đây - -”

Tô Kiến Dân nhận điện thoại chỉ nói hai câu, sau đó, đưa điện thoại cho Tô Mạt, “là đồng nghiệp cùng làm với con.”

Đồng nghiệp?

Tô Mạt không nhớ mình đưa số điện thoại của cậu cho đồng nghiệp nào, ngược lại trước lúc rời đi, chỉ để số điện thoại lại cho Sở Khê. Trong lòng có chút suy tính, cô nhận điện thoại liền mỉm cười gọi một tiếng, “Sở Khê.”

“Là anh.”

Giọng nói trầm thấp ôn hòa của đàn ông truyền đến từ ống nghe.

Lúc Tô Mạt dọn đi, Sở Hà và Tô Kiến Dân gặp qua một lần, nói mấy câu đơn giản, giữa hai người đầy rẫy sự ngượng ngập xa lạ. Tô Kiến Dân vốn muốn giáo huấn mấy câu, nhưng không ngờ rằng, người đàn ông lừa gạt cháu gái của mình lại có khí chất và tướng mạo xuất chúng như vậy, không hiểu sao, sự tức giận giảm bớt đi một ít, mọi việc cũng cứ như vậy mà cho qua.

Mấy hôm nay, ông kìm nén không nhắc đến Sở Hà, Sở Hà tâm trạng cũng có chút ứ đọng, luôn kìm nén cho đến tối hôm nay, thực sự không chịu nổi sự nhớ nhung da diết.

Nghe thấy tiếng thở ở đầu bên kia điện thoại, anh dịu dàng hỏi một câu: “Nói chuyện có tiện không?”

“Vâng.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nghe thấy giọng anh, Tô Mạt đã cầm điện thoại đi ra ngoài.

Cúi người ôm gối, cô ngôi trên thềm đá ngoài cửa.

Giữa hai người trải qua mấy giây trầm mặc, Sở Hà lại lần nữa phá vỡ sự im lặng, giọng nói trầm thấp hỏi một câu: “Có nhớ anh không?”

Tô Mạt rời đi mấy ngày, anh liền không thể tập trung mấy ngày, nếm đủ mùi vị nhớ nhung. Rất kì lạ, thời gian họ quen biết nhau không lâu, ngày tháng sớm chiều sống chung, nhắc đến cũng chỉ có nửa tháng. Nhưng trong nửa tháng này, lại giống như nửa tháng tươi đẹp nhất trong sinh mạng anh......

Anh nhớ dáng vẻ Tô Mạt kiễng chân phơi áo quần ở ban công; nhớ dáng vẻ cô nắm chặt lấy vạy áo mình tiếp nhận lấy nụ hôn; nhớ dáng vẻ cô ngẩng đầu lên nhìn lúc đi đường; khó quên nhất, là một đêm cuối cùng, nước mắt, sự líu ríu, run rẩy của cô.

Trong vô thức, cô chiếm cứ lấy trái tim của mình, giống như là một con rệp nhỏ, không biết chui vào bằng cách gì, nhả tơ kết sợi, quấn bện lấy anh.

Anh trước sau như một đều chán ghét, lần này lại cam tâm tình nguyện trầm luân vào sự thao túng này, thậm chí còn cảm thấy không đủ, hi vọng cô quấn lấy anh càng chặt hơn.

Nhưng thứ đồ nhỏ này, sau khi quấy rối xong liền đột nhiên bỏ đi.

Cô thân bất do kỉ, khiến anh vừa yêu vừa hận, hỏi ra câu này, dường như không hề nghĩ ngợi, chỉ là, đặc biệt muốn nghe cô nũng nịu.

Nhưng trên thực tế, Tô Mạt vẫn thực sự không phải là kiểu con gái làm nũng. Cô không có bao nhiêu kinh nghiệm khi tiếp xúc với con trai, kinh nghiệm v3 vãn hoàn toàn là con số 0. Cô nhìn vào ốm yếu, thực sự sức lực rất lớn, sự kiên nhẫn cũng rất mạnh, cho dù trong long vô cùng nhung nhớ, khi nghe thấy tiếng hỏi thăm này cũng không nói ra, trầm mặc rất lâu.

Sự thật, hôm cô rời khỏi An Thành, cô đã chuẩn bị tâm lí rời khỏi Sở Hà. Giống như một giấc mộng đẹp, khi nó đến bên cạnh bạn, bạn sẽ không kiềm chế được mà trầm luân. Nhưng đã là mộng thì sẽ có một ngày phải tỉnh giấc.

Những lời nói của Hứa Thiếu Huy khiến cô thức tỉnh, thái độ của cậu khiến cô thức tỉnh, cô có thể rõ rang nhìn thấy được, giữa hai người đầy ắp những vấn đề.

Khoảng cách giữ cô với Sở Hà, giống như chưa từng tồn tại.

Sở Hà lớn hơn cô tám tuổi, cô còn bốn năm nữa mới tốt nghiệp, đoạn thời gian làm them ở An Thành, lại ý thức được, quá trình học của trường họ, sau khi tốt nghiệp phải chờ đợi một công việc nhiều nhất một tháng 3000 tệ. Lúc đó, Sở Hà đã 30 tuổi rồi.

Có thể vẫn chưa kết hôn, chờ đợi cô sao?

Cô không muốn cản trở anh, không muốn anh vì mình mà đối diện với sự trách cứ của bố mẹ và sự chờ đợi lâu dài, không muốn mình trở thánh gánh nặng trong tương lai của anh.

Cũng không muốn càng dấn sâu vào … …

Cô bây giờ, sự nghiệp học hành vẫn đang đứng ở vị trí thứ nhất.

Thi đại học chỉ là sự bắt đầu thay đổi vận mệnh của cô, xấu hổ khí nói đến thân thế, hoàn cảnh sống nhờ ở đậu, vốn không có một tương lai sang lạng, tất cả những điều này đều khiến cô không dám buông thảm không dám trầm luân, không dám ngông cuồng chiếm hữu, một người đàn ông ưu tú như vậy.

Tô Mạt cúi đầu, hít thở sâu, dung một giọng nói vô cùng bình tĩnh, nhẹ cười nói: “Sở Hà, chúng ta chia tay đi.”

Sở Hà ở phía bên kia: “… …”

Giống như rất ít khi nghe thấy cô gọi tên mình, cảm giác không chân thật lắm.

Anh không nói chuyện, một lúc sau, lại nghe thấy Tô Mạt tiếp tục nói: “Em quay về suy nghĩ mấy ngày liền, cảm thấy chúng ta thật sự không hợp lắm … …”

“Sao lại không hợp?”

Một câu nói kiềm chế tâm trang của người đàn ông, chen ngang vào lời cô.

Giọng nói của Tô Mạt rất nhẹ nhàng, “tuổi tác không thích hợp, học lực không thích hợp, bối cảnh gia đình cũng không thích hợp, thực ra, mọi phương diện đều không thích hợp.”

“Tô Mạt … …”

Sở Hà định khuyên cô, lại có hơi đuối lý, đại não của anh lưu thông thậm chí có chút chậm chạp, trong hai mươi mấy năm nay, anh thực sự chưa có kinh nghiệm khi bị con gái bỏ rơi, lần này thực sự là lần đầu tiên.

Anh nói mấy câu, không đầu không đuôi, ngay cả bản thân anh cũng không biết anh đang nói gì.

Tô Mạt yên lặng lắng nghe, quyết định không để lại dấu vết, rất lâu, cười khổ nói: “Người như em, người mai mối cũng sẽ không đề cập đến việc cưới hỏi với em. Điều kiện gia đình anh có lẽ rất tốt, em thực sự không xứng với anh, em cũng không muốn cản trở anh, người MC truyền hình lúc trước anh đi gặp mặt mà Sở Khê nói, điều kiện thích hợp với anh. Em cảm thấy anh nên cùng với cô ấy.”

“… … Tô Mạt.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Cứ như vậy nhé, điện thoại của cậu em sắp hết pin rồi.”

Rất đường đột, Tô Mạt ngắt điện thoại di.

Lúc cô nói chuyện từ đầu đến cuối đều không nghẹn ngào, lúc này vừa ngắt điện thoại, khuôn mặt đã vùi xuống đầu gối, cảm nhận sự đau khổ giống như trái tim đang bị thương.

------Ngoài lề------

Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng a Cẩm đến cuối nắm, bắn tym.

Ngày 30, cũng chính là ngày mai, sẽ không cập nhật nhé.

9 giờ tối 31 sẽ cập nhật chương cuối cùng của tác phẩm này, số lượng chữ có thể khá là nhiều, nếu không có gì ngoài dự định, sẽ tặng một phần phúc lợi, a Cẩm cùng mọi người đồng hành hết một năm, chào đón 2019(^。^)