Xấu Hổ

Chương 33

Tô Mạt bị cơn nóng làm tỉnh giấc.

Hơn 10 giờ, cô nói với Sở Khê mấy câu, sau khi về phòng nghỉ đến việc ngày mai bắt đầu làm hai phần công việc, rất nhanh liền ngủ thϊếp đi.

Trước đó, Sở Hà và Sở khê đã nhắc nhở cô, nói là điều hòa lớn trong phòng khách đừng tắt, nếu cô cảm thấy nóng, có thể mở cửa ngủ. Đối với việc này, cô về cơ bản không hề do dự, không nghe lời. Tính cách cô vốn có hơn cẩn thận, không thể làm được việc sống trong nhà người khác lại mở cửa ngủ.

An Thành mấy hôm nay thời tiết đặc biệt nóng, cho dù trước khi đi ngủ cô đã tắm rửa, sau khi quayvề phòng lại mở cửa sổ, còn vì chạy cả một ngày mệt mỏi nên rất nhanh liền ngủ thϊếp đi, cuối cùng cũng đành khuất phục với thời tiết giữa hè giày vò con người này.

Từ trên giường ngồi dậy, cả người cô đều rơi vào trong một loại phiền muộn, chính là kiểu rất buồn ngủ, nhưng vì ngủ không thoải mái khiến cả người cảm thấy bức bối.

Thở ra một hơi, cô đưa mắt nhìn trời ở bên ngoài cửa sổ.

Ban đêm ở thành phố không giống với ban đêm ở nông thôn, không có kiểu tất cả đều im lặng, đặc biệt là bầu không khí yên tĩnh. Xa xa, có tiếng thắng xe nhức tai khi lốp xe trượt trên đường nhựa, có âm thanh giống như là tiếng tivi không biết từ nơi nào truyền đến, thậm chí còn có tiếng máy móc vẫn đang vận hành của công trường đang thi công vào lúc nửa đêm.

Đèn đường trong tiểu khu đã tắt đi, ánh trăng lại rất sáng, từ cửa sổ phản chiếu vào, rơi rụng trên nền gỗ, nhàn nhạt, giống như là sóng nước.

Cô cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, nghiêng người với lấy cốc nước ở đầu giường.

Cốc nước trống rỗng ... ...

Hình như là trước khi ngủ cô đã uống hết.

Cầm cốc lên đứng dậy, Tô Mạt ngáp một cái, mở cửa phòng, có chút chóng mặt đi về phía máy lọc nước ở phòng khách.

Vừa hay có nước nóng, cô cầm cốc lấy một ít, lại thêm một ít nước mát, một ngụm nước ấm xuống bụng mới đột nhiên phát hiện, có ánh sáng chiếu ra qua khe hở của cửa phòng sách.

Ngẩn ra một lúc, cô lại vô thức quay đầu, liếc nhìn máy lọc nước.

Đèn hiển thị “nước nóng” đã tắt, đèn đỏ “thêm nhiệt” sáng lên, cô như là vừa vặn uống mất nước mà Sở Hà muốn lấy.

“Két - -“

Tiếng mở cửa nhẹ bỗng nhiên vang lên, bước hai bước ra ngoài, ánh đèn trong phòng sách phản chiếu ra ngoài, một người đứng trước cửa, cái bóng phản chiếu đối diện với ánh nhìn của cô.

Chiếc cốc cầm trong tay, bỗng nhiên có chút bỏng tay, Tô Mạt vô thức li3m môi, giọng nhỏ mà nhẹ, để lộ sự lúng túng, “em không để ý, vừa mới lấy nước xong.”

Sở Hà thật sự không nghe tiếng cô ở bên ngoài.

Tuy nói lấy nước có tiếng, nhưng anh dùng bàn phím cơ đánh chữ, không tránh làm ồn đến hai cô gái, lúc viết truyện luôn đóng cửa. Trước đó mở máy lọc nước, anh quên mất, lúc dồn hết tâm trí viết truyện, hiển nhiên không chú ý đến tiếng động ở bên ngoài.

Bây giờ nhìn lại, cô gái nhỏ đứng trên đất, tóc dài có hơi rối bù, rủ xuống bên vai, ngón tay dài đan vào nhau, động tác cầm cốc nước rõ ràng có hơi bất an. Ánh mắt của anh lại hướng xuống, nhìn thấy một đôi chân thanh tú, không mang dép, cứ như thế dẫm lên trên nền, vì xấu hổ, đầu ngón chân vô thức cử động, cùng khép lại.

“Sao lại không mang dép?”

Sống chung nhà đêm đầu tiên liền nhìn thấy một mặt tùy ý của nha đầu này, Sở Hà không nhịn được nhẹ cười, nhà nhã hỏi một câu.

Tô Mạt liền xấu hổ, cúi đầu xuống, “... ... quên mất.”

Chỉ muốn ra ngoài lấy nước, nền lại không lạnh, lúc cô lên giường liền cởi dép ra để ở một bên, lúc ra ngoài, căn bản không nghĩ phải mang.

“Tuy đang là mùa hè, nền cũng rất lạnh. Người xưa nói lạnh từ chân mà lên không phải không có đạo lí, con gái phải chú ý, yêu thương bản thân.”

“Tô Mạt gật gật đầu, “vâng.”

“Muộn rồi, đi ngủ đi.”

Sở Hà từ chân cô thu lại ánh nhìn, lại nói.

Lấy nước của người khác, lại còn để lộ chân trước mặt người khác, Tô Mạt sớm đã không đứng vững, nghe thấy vậy cảm thấy như được giải phóng, cầm cốc nước quay người rời đi.

Cô mặc áo ngủ ngắn tay màu trắng rộng, đi chân không đi về phòng, tóc dài đen nhánh xõa xuống vai, chân thon dài trắng trẻo, di chuyển ở trong phòng khách giống như là ánh trăng nhàn nhạt, cái bóng yêu ớt không rõ ràng, Sở Hà bỗng nãy sinh ra một loại ảo giác, cô chỉ là một tiên nữ xuất hiện vào ban đêm, trời vừa sáng thì cũng sẽ biến mất.

“Tô Mạt.”

Qủy thần xui khiến, anh bỗng nhiên gọi một tiếng.

Tô Mạt đã đi đến cửa phòng, nghe vậy cả người cứng đờ, bưng cốc nước quay đầu lại nhìn anh, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo dưới ánh trăng nhàn nhạt, lộ ra biểu cảm rụt rè, đôi mắt xinh đẹp trời sinh có một độ cong, trong sự hồn nhiên lộ ra một chút duyên dáng và quyến rũ.

Sở Hà đứng cách xa cô mâý mét, đối diện với ánh mắt đột nhiên quay lại của cô, mới thầm cảm thán sự đường đột và lỗ m ãng của mình, lần nữa nhìn thấy nét mặt ngờ vực của cô, mở miệng hỏi một câu: “Em thông thường mấy giờ thức dậy?”

“……”

Nửa đêm, trải nghiệm mặc váy ngủ cùng với con trai đứng ở phòng khách nói chuyện, Tô Mạt từ trước đến nay chưa từng có, lại bỗng nhiên nghĩ đến bản thân không mặc nội y, cả người bỗng nhiên giống như tôm luộc, hơi nghiêng người, giọng trả lời câu hỏi cũng có chút không tự nhiên, “sáu ... ... hơn sáu giờ.”

“Ồ.”

Sở Hà gật gật đầu, “biết rồi.”

Lời nói không đầu không đuôi, khiến Tô Mạt có chút mơ hồ, nhưng mà, thấy người khác không tiếp tục nói, cô cũng không lưu lại lâu, cất bước đi vào phòng.

Uống mấy ngụm nước, nằm lên giường rồi lại xem thời gian, hơn 1 giờ sáng.

Tác giả mạng đều ngủ muộn như vậy sao?

Tô Mạt đối với việc này không có khái niệm cụ thể, thầm cảm thán một tiếng mỗi một ngành nghề đều không giống nhau, kéo chăn đắp lên, chỉ để lộ hai bàn chân ra ngoài, không thoải mái ma xát vào nhau. Ban nãy ở bên ngoài, ánh mắt của Sở Hà dừng lại trên chân cô rất lâu, nghĩ đến vẫn không tránh khỏi đỏ mặt.

Không hiểu vì sao còn vì vậy mà có chút khó ngủ.

Một nơi khác, phòng sách.

Sở Hà cúi người tắt máy tính, lấy điện thoại đặt ở bên cạnh bàn phím, quay người, tắt đèn, rất nhanh liền quay về phòng ngủ.

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của anh so với người khác cũng xem như là tốt, trong ngành nghề này cũng xem như là không tồi, nếu không có gì ngoại lệ, buổi tối trước 2 giờ sẽ đi ngủ, sáng hôm sau khoảng 10 giờ thức dậy.

Trước mắt đoạn thời gian này, đối với anh mà nói là không muộn, anh cũng không buồn ngủ, về đến phòng ngủ đang định tắm rửa, nhớ đến lúc nãy điện thoại rung liên tục nên cầm điện thoại lên nhìn.

Một tiếng trước, anh được thêm vào một nhóm trò chuyện trên wechat.

Người tạo nhóm là phần tử ngoan cố Hứa Diên Xuyên, tên nhóm là “nhóm phù rễ đám cưới Xuyên ca.”

Lúc này, Sở Hà: “... ...”

Việc Hứa Diên Xuyên chuẩn bị kết hôn, lúc xác định được ngày cưới, anh đã biết được. Gần đây cũng vì việc này mà viết sẵn truyện, vì người này sau khi tốt nghiệp thì về quê thi công chức, còn quen với người bạn gái cũng làm việc trong chính phủ, hai người dưới sự giúp đỡ của bố mẹ đã mua nhà mua xe, từ sớm đã định hướng phát triển cuộc sống, chính là dự định cắm rễ ở quê hương vì nhân dân phục vụ. Anh phải quay về tham dự hôn lễ, luôn tiện ở lại nhà một ngày, tính ra ít nhất cũng phải bận rộn ba ngày.

Nói cho cùng, lúc học hành, Hứa Diên Xuyên kì thực là kiểu người cà lơ phất phơ không lo làm ăn đàng hoàng, ai ngờ rằng, bây giờ lại có thể tu tâm đ ến nước này.

Đem suy nghĩ bay xa kéo về lại, Sở Hà cũng đại khái lướt xem tin nhắn trong nhóm wechat, thuận tay trả lời một câu: “Mình buổi trưa ngày hôm sau sẽ về.”

Trong nhóm nói chuyện cả nửa ngày vẫn không thấy anh lên tiếng, gửi hai dòng tin nhắn riêng anh vẫn không để ý, tân lang Hứa Diên Xuyên vốn đang khó chịu, nhìn thấy dòng tin nhắn này, vô cùng tức giận gửi đến một tin nhắn ghi âm: “Mình gọi cậu là anh được không? Trưa ngày hôm sau mới về? Đợi cậu về chắc dài cả cổ.”

Sở Hà:“……”

Anh liếc nhìn thời gian, đang cảm thấy khóc không được mà cười cũng không xong, đầu bên kia lại gửi đến tin nhắn ghi âm thứ hai: “Bây giờ, 1 giờ 45 phút sáng ngày 16/7/2018, các anh em, hôn lễ của tôi chính là vào ngày hôm sau! Ngày 18! Trưa ngày hôm sau về, cậu e là muốn tuyệt giao!”

Hai câu gào thét liên tục đến từ tân lang, nhóm trò chuyện vốn đã im lặng, nhất thời lại ồn ào trở lại.

Thượng Bành Bác: Ha ha ha, nghe nghe nghe nghe, ngữ khí oán trách này của Xuyên nhi, tam ca anh đã gặp rắc rối rồi có biết không?”

Lí Việt: “Ài, thời gian dài không gặp, tam ca ngày càng xuất thế, đợi mình kết hôn gửi thϊếp mời, e là phải gửi đến núi Chung Nam?”

Lý Thành Hạo: “Xuyên nhi chúng ta sắp kết hôn rồi, tam ca vẫn đơn độc, thế đạo không như lúc trước, thế đạo không như lúc trước, cảm thấy mình ngày hôm sau nên đưa Hạ hoa khôi đi theo, @Sở Tam, cô ấy cũng đơn thân đấy.”

Hạ hoa khôi tên đầy đủ là Hạ Tịnh Di, là hoa khôi trung học năm họ học, lúc thi đại học cũng đăng kí thi vào trường đại học ở An Thành giống như họ, từng thổ lộ với anh mấy lần, vì vậy mà cho đến bây giờ vẫn còn bị bạn bè lấy ra làm trò đùa.

Nghe thấy tên của cô ấy, Sở Hà có hơi đau đầu, đang muốn hòa vào chủ đề, bỗng nhiên nhận được một lời mời kết bạn wechat: Tần Vũ thông qua “nhóm phù rễ đám cưới Xuyên ca” thêm bạn bè.

Tầm nhìn rơi xuống dòng ghi chú thêm bạn bè “chào cậu, mình là Tần Vũ”, Sở Hà nhấc tay lên vuốt mày, có chút không biết làm thế nào đành đồng ý.

Phù rể đám cưới Hứa Diên Xuyên tổng cộng có 6 người, trừ người này ra, những người còn lại trong nhóm đều là bạn bè lúc trước, anh cũng quen biết, cho nên sau khi hai người họ nói chuyện, trong nhóm liền trở nên náo nhiệt. Tần Vũ anh không quen biết, lúc này cũng không trò chuyện ở trong nhóm, ý đồ lúc đầu thêm bạn với anh là muốn kết giao, dường như lộ rõ chân tướng.

Ở một mức độ nào đó mà nói, đây là nguyên nhân chủ yếu anh quyết định cắm rễ ở An Thành, không thường xuyên về nhà.

Anh là con trai của Sở Dục Hiền, một khi về nhà, hàm tước này liền đội lên đầu không lấy xuống được, mà loại cảm giác này lớn dần theo tuổi tác của anh, ý thức tự chủ ngày càng mạnh, ngày càng kháng cự lại.

------Ngoài lề------

Mấy hôm nay, chú mèo nhỏ nhà A Cẩm có chút đáng yêu.

Mỗi buổi tối, căn phòng được làm ấm gần 30 độ, cô lại không cần phải mang găng tay, quàng khăn cổ, mang một chiếc quần lông dày bản thân đặc biệt thích mà A Cẩm nhìn không hiểu đặc biệt ở chỗ nào, cánh tay ôm chặt một con hà mã màu xanh sẫm lúc ngủ.

Nhà có trẻ nhỏ, trẻ nhỏ lại đặc biệt có chủ kiến là một cảm giác thế nào, A Cẩm cuối cùng cũng trải nghiệp được, quả thật là vừa cảm tính vừa buồn cười.