Rời Khỏi Anh

Chương 9

Có người khinh thường gào ầm lên: "Thẩm Uyển, cô kiêu ngạo cái gì chứ? Cô cũng đừng có quên, ở thị trường trong nước này chúng tôi đã cắm rễ trước cô hơn chục năm đấy!"

Thẩm Uyển cười khinh: “Nói đến cắm rễ, hồi cơ nghiệp của nhà họ Thẩm tôi phát triển thành đại thụ cao ngút trời thì còn không biết các cậu đang gieo mầm mống ở đâu đâu.”

"Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo."

Cuối cùng, sắc mặt mọi người đều cực kỳ khó coi.

Cô ấy khoác cánh tay tôi rồi hỏi: “Có muốn nói gì không?”

Tôi nhìn Giang Cảnh Niên, sau đó gật đầu.

Cô ấy cười nhẹ: “Được, tôi sẽ nói giùm cho cô.”

Mọi người xung quanh đều bị Lão Chiêm dẫn đi, trước khi rời đi còn có chút áy náy nhìn tôi.

Tôi lặng lẽ nhìn đi chỗ khác.

Giang Cảnh Niên vẻ mặt lạnh lùng tạo sức ép với tôi: "Dư Mạn."

Tôi lặng lẽ nhìn hắn, động tác trên tay cũng không tạm ngừng.

"Sau ngần ấy năm, không thể nói là cảm ơn, cũng như không thể nói tới oán hận."

“Em không biết lý do vì sao anh lại giữ em ở bên mình.”

Tôi im lặng nhìn hắn, nhưng hắn lại mím môi không muốn trả lời.

Giống như tôi đã hỏi vô số lần, nhưng lần nào cũng không có câu trả lời.

Tôi nặng nề giơ tay lên, Thẩm Uyển nói giùm cho tôi: “Chúng ta chia tay đi.”

Giang Cảnh Niên nuốt xuống một ngụm rượu, lạnh lùng nói: “Mũi tên đã bắn ra thì không quay trở lại được nữa đâu, Dư Mạn, em đừng có mà hối hận."

Tôi im lặng nhìn hắn một cái.

Tôi quả thật hối hận.

Hối hận vì đã không sớm rời khỏi hắn.

Dứt lời, Thẩm Uyển cười nói: “Giang tổng, không còn chuyện gì nữa thì tôi đưa cô ấy đi trước đây.”

Cô ấy vẫn không quên đâm thêm một dao: “Con tôi vẫn đang còn đợi tôi ở nhà.”

Sau khi chúng tôi rời đi, trong phòng lại truyền đến tiếng thủy tinh rơi xuống đất.

Nhưng không còn liên quan gì đến tôi nữa.

Vừa lên xe, dưới ánh mắt dò hỏi của tôi, Thẩm Uyển khẽ nói.

"Làm sao? Tò mò vì sao tôi lại đến đây chứ gì?"

"Đừng sợ, tôi sẽ không hại cô đâu."

“Cô rất giống em gái tôi, tính tình đơn thuần tốt bụng."

"Chẳng qua, em gái tôi cũng không phải là người chịu để bị ức hϊếp."

“Năm đó vào lúc ở bên Giang Cảnh Niên cũng đã chơi lại anh ta vài vố.”

Cô ấy mỉm cười, đưa tay chạm vào tấm ảnh trên mặt dây chuyền trong xe.

Trong ảnh cô gái có mái tóc dài, đôi mắt trong veo mà dịu dàng.

"Đây là em gái tôi, Thẩm Uyển."

"Vài năm trước bị bệnh nên đã qua đời."

“Tôi tên là Thẩm Thanh, chị gái song sinh của Thẩm Uyển.”