Rời Khỏi Anh

Chương 4

Lúc ấy hỏi hắn vì sao vẫn luôn đeo nó, hắn cười nhạt nói: "Đậu tương tư có vị đắng, khá độc. Anh muốn cảnh tỉnh chính mình, đừng tùy tiện trao đi chân tình.”

Lúc ấy tôi chỉ cảm thấy bản thân mình thật đặc biệt đối với hắn.

Nhưng có lẽ, điều hắn muốn nói chính là: Đậu tương tư có vị đắng, khá độc. Bởi vì tương tư rất đau khổ, cho nên không dám tùy tiện trao trái tim cho ai.

Cớ gì anh lại đeo chiếc vòng đó những năm sáu năm?

Có lẽ vì tương tư rất đau khổ, nên từ nay về sau vì cô ấy mà khóa cửa trái tim.

Giang Cảnh Niên, hóa ra chủ nghĩa không kết hôn của anh là dành cho những người không phải là Thẩm Uyển.

Vậy mấy năm tôi ở bên anh được tính là gì?

Tôi không thể nói, nên mọi lời chất vấn đều nghẹn lại trong cổ họng.

Tôi lạnh đến phát run, nhưng Giang Cảnh Niên lại không nhận ra.

Suốt chặng đường hắn đều im lặng, ngoài trời mưa rơi bay bay, nên hắn có hơi buồn bực mà mở cửa kính xe ra cho thông thoáng.

Tôi chet lặng nhìn ánh trăng.

Điện thoại chợt nhận được một tin nhắn nặc danh, là một bức ảnh.

Trong ảnh, Giang Cảnh Niên mặc vest đen quay lưng về phía ống kính.

Trước mặt hắn là chiếc váy cưới đặt trong tủ kính, xung quanh eo váy kết một chuỗi vòng đậu tương tư.

Dưới ánh đèn mờ ảo, hắn lẳng lặng đứng đó.

Nỗi cô đơn đó có lẽ là biểu hiện của tương tư hóa khổ đau.

Đối phương tiếp tục gửi tin nhắn: "Vòng tương tư này, năm đó là do Giang Cảnh Niên đính lên từng cái một. Dư tiểu thư, tôi chỉ cảm thấy cần phải nói cho cô biết một tiếng, quãng đời còn lại còn rất dài, cô cũng không nhất thiết phải chọn một người không yêu mình."

Tôi nuốt nước mắt cay đắng, lặng lẽ nhìn sườn mặt của hắn.

Hắn vẫn luôn cau mày.

Ba phút dài đằng đẵng trôi qua, tôi hít một hơi thật sâu.

Sau đó anh lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho hắn: "Giang Cảnh Niên, thả em xuống, em muốn ở một mình."

Hắn lơ đãng nhìn thoáng qua màn hình đang sáng, lạnh lùng nói: "Gửi tin nhắn làm gì, em không biết đường mở miệng sao?"

Tôi thoáng sững người.

Cả người có cảm giác như là bị ai đó dội một chậu nước lạnh lên người.

Tôi...tôi là người câm...

Nước mắt lập tức tuôn rơi.

Giang Cảnh Niên đột nhiên đạp phanh, hắn lặng lẽ nhìn tôi, rồi đưa khăn giấy cho tôi.

"Anh không có ý đó. Anh có hơi..."

Tôi im lặng nhìn hắn.

Có hơi gì?

Bởi vì nghe tin cô ta quay về nên rối bời?

Rất lâu sau hắn mới thở dài, ngón tay vô thức xoa xoa hạt tương tư trên cổ tay: “Nói thật, anh thực sự rất khó chịu.”

"Cũng là bởi vì cô ấy đột nhiên quay về."

"Nhưng người làm sai là cô ấy, anh sẽ không quay đầu lại."

Hắn mắt đen như mực bình tĩnh nhìn tôi, "Dư Mạn, anh yêu em."

“Nhưng anh vĩnh viễn sẽ không kết hôn.”