Rời Khỏi Anh

Chương 1

Vào khoảng chín giờ tối Giang Cảnh Niên video call cho tôi.

Lọt vào trong tầm mắt là Giang Cảnh Niên đang ngồi trên ghế sô pha bọc da, vây quanh hắn là một nhóm người đẹp ngoại quốc ăn mặc mát mẻ.

Dưới ánh đèn mờ ảo, hắn cởi hai nút trên cùng của chiếc áo sơ mi đen, để lộ ra một phần xương quai xanh.

Điện thoại hướng về phía Giang Cảnh Niên, người này có lẽ là đang ngồi đối diện quay hắn.

Hắn giống như hoàn toàn không hề hay biết, lẳng lặng nâng ly, uống cạn hết ly này đến ly khác.

"Mạn Mạn, cô phải quản Giang thiếu đi, uống loại rượu mạnh như này cứ như đang tìm đường chet ấy."

Tôi không thể nói, nên dùng tay ra hiệu với cậu ta.

Nhưng cậu ta nhìn không hiểu.

Tôi sốt ruột đến mức mặt đỏ bừng, người nọ lại cười nói: "Giang thiếu, cô bạn gái nhỏ của cậu sắp khóc rồi này."

Giang Cảnh Niên nhìn vào ống kính, cau mày khó chịu.

Giọng điệu tỉnh táo, song chắc cũng đã gần say rồi: "Cậu trêu cô ấy làm gì?"

"Đưa điện thoại cho tôi."

Điện thoại bị lật lại, nhưng tôi vẫn nhìn thấy rõ hắn.

Người phụ nữ xinh đẹp ngồi cạnh đặt tay lên bả vai Giang Cảnh Niên, chầm chậm chạm vào cổ hắn...

Tôi có chút tủi thân nhìn hắn.

Hốc mắt hơi nóng lên.

"Được rồi, đừng khóc."

Hắn đẩy một đám oanh oanh yến yến sang một bên, vừa đi ra ngoài vừa không vui nói một câu: "Lão Chiêm, cậu nhàn rỗi không có việc gì làm à mà đi trêu cô ấy?"

"Nhưng vui mà ___"

“Trong nhà chúng tôi vị này là khó dỗ nhất đấy.”

Tôi mím môi.

Giang Cảnh Niên luôn là như vậy, rất giỏi gây chuyện.

Ví dụ hắn biết đêm khuya sa đọa ở quán bar tôi sẽ không vui.

Nhưng hắn chỉ cười cười nghe tai này lọt sang tai kia, quay đầu liền quên tiệt.

Hắn tựa như rất thích nhìn tôi khóc.

Rồi lại hết lần này đến lần khác dỗ dành...

Tôi giận dữ cúp máy.

Giang Cảnh Niên gọi lại, tôi lưỡng lự mà cúp máy.

Bên kia, Giang Cảnh Niên bất đắc dĩ tặc lưỡi một tiếng, sau đó ra lệnh: "Đến chỗ tôi ở chờ tôi, giờ tôi bay về nước đây.”

Ở phía sau Lão Chiêm gọi hắn: “Giang Cảnh Niên, cậu không muốn bàn chuyện làm ăn nữa à?”

Giang Cảnh Niên mặc áo vest vào, nhẹ nhàng quay đầu nhìn lướt qua người nọ: “Cậu ở lại xử lý đi, tôi trở về dỗ người đã.”

Ở sau lưng hắn, Lão Chiêm giậm chân tức tối.

Giang Cảnh Niên chậm rãi nói ra nửa câu sau.

“Nếu đến thứ hai tôi không nhìn thấy hợp đồng, tôi sẽ cắt đứt dòng vốn của cậu.”

Chín giờ sáng hôm sau.

Rửa mặt xong tôi vào bếp làm sữa đậu nành.

Tiếng động lớn đến mức làm lòng người hốt hoảng, nhưng lại không tìm thấy tấm che cách âm.

Trong lúc luống cuống tay chân, bên cạnh đột nhiên xuất hiện thêm một bàn tay ấn nút tạm dừng.