Thời điểm Tạ Dung nâng mắt vừa lúc chạm mắt với Huyền Nguyệt, hắn vội đứng thẳng lên, trong lòng không ngừng lẩm bẩm.
[Sao sư tôn lại nhìn mình nữa rồi, gần đây mình rất cố gắng tu luyện, hơn nữa vẫn luôn ở cạnh đại sư huynh, không có làm sư tôn mất mặt mà.]
[Không lẽ sư tôn biết trước, lúc tỷ thí mình khiến người mất mặt, cho nên nhìn mình cảnh cáo?]
[Tu sĩ Đại Thừa cảnh quả nhiên thần bí khó lường, tuy nhiên chuyện mình tỷ thí làm mất mặt, không cần phải đoán trước chứ, người sáng suốt là có thể nhìn ra.]
...
Huyền Nguyệt thu ánh mắt khỏi người Tạ Dung, nhưng bởi vì cái liếc mắt này, trong đại điện có không ít người chú ý đến Tạ Dung.
Tất cả mọi người đều biết Huyền Nguyệt có ít nhất một vị đệ tử chân truyền, đến nay tu vi đang ở Trúc Cơ hậu kỳ.
Rất nhiều đệ tử ở Huyền Thiên tông đều nói Huyền Nguyệt không phải thật sự muốn thu Tạ Dung làm đồ đệ, chỉ bởi vì đối phó với tông chủ cho nên mới tùy tiện tuyển chọn đồ đệ.
Nếu Huyền Nguyệt để tâm đến Tạ Dung, thì tại sao Tạ Dung chỉ mới tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.
Trúc Cơ đột phá đến Kim Đan không cần rèn luyện tâm kiếp, chỉ cần tích lũy linh lực khổng lồ cũng có thể mạnh mẽ đột phá bình cảnh.
Huyền Nguyệt nếu muốn Tạ Dung đột phá Kim Đan, chỉ cần một viên đan dược thích hợp, thậm chí sau này cũng không ảnh hưởng đến căn cơ tu hành của Tạ Dung.
Bảo Tạ Dung có thiên phú thì không phải, bảo có bối cảnh gia tộc thì cũng không phải, có thể trở thành đệ tử chân truyền của Huyền Nguyệt thì hắn phải may mắn cỡ nào.
Bọn họ vốn không có tò mò về Tạ Dung, nhưng ai có thể đặc biệt khiến Huyền Nguyệt liếc mắt một cái thì chỉ có Tạ Dung.
Từ lúc bắt đầu đại điển chúc mừng đến bây giờ, Huyền Nguyệt lần đầu tiên nhìn về phía đồ đệ của mình. Người hắn nhìn không phải đại đồ đệ Lâm Minh Tư, cũng không phải nhìn vừa có thiên phú vừa tốt số Cổ Tinh Thần, mà lại nhìn phế vật Tạ Dung.
Lôi Trạch liếc Tạ Dung một cái, sau đó nhìn Huyền Nguyệt cười nói: "Đây là đồ đệ nhỏ nhất của ngươi, lúc trước ta ép ngươi thu đồ đệ, nên ngươi với hắn mới nên duyên sư đồ."
Sắc mặt Huyền Nguyệt không thay đổi, lại nghe thấy mấy suy nghĩ kì quái của Tạ Dung.
[Sư tôn nghe xong lời này của tông chủ, trong lòng chắc chắn đang rủa xả mình, nghĩ rằng, nên duyên sư đồ này cho ngươi ngươi có muốn không.]
[Huyền Nguyệt tiên tôn liếc mắt trừng tông chủ một cái, ném đệ tử phế vật Tạ Dung vào người hắn.]
...
Trong lòng Huyền Nguyệt vô cùng buồn bực, thì ra hắn ở trong lòng Tạ Dung là loại người hay chửi bới mắng mỏ.
Lôi Trạch đã sớm quen thái độ lãnh đạm của Huyền Nguyệt, nhưng cái loại cam chịu này lại khiến hắn cảm thấy hơi khó tin.
Hắn muốn cho Tạ Dung có thêm chút phân lượng, Tạ Dung có phải phế vật hay không không quan trọng, quan trọng là... Thái độ của Huyền Nguyệt đối với Tạ Dung.
Sau khi hàng loạt môn phái tặng lễ xong, liền có người đề nghị cho đám tiểu bối bọn họ luận bàn.
Bình thường đại điển chúc mừng sẽ có vài tiết mục, bình thường là tỷ thí luận bàn giữa các tu sĩ cùng thế hệ.
Chỉ cần là tỷ thí thì sẽ có thắng thua, nhưng Huyền Nguyệt là tu sĩ Đại Thừa cảnh mới thăng cấp, nếu đồ đệ thua thảm hại, thì ngay cả mặt mũi cũng không còn.
Một số tu sĩ có thân phận đều ngồi xuống, còn tiểu bối phía sau thì đều đứng.
Người thứ nhất đứng ra khiêu chiến là đại đệ tử của Lôi Trạch tên Bạch Tầm, đối tượng kiêu chiến là Lâm Minh Tư.
Tạ Dung chờ Lâm Minh Tư đến giữa chính điện, trong lòng vẫn không nhịn được lo lắng.
[Đại sư huynh mới vừa đột phá Nguyên Anh cảnh, nhưng Bạch sư huynh đã Nguyên Anh trung kỳ, lát nữa sẽ không bị đánh bại chứ?]
[Nếu đại sư huynh tỷ thí thua, chắc sư tôn sẽ không trách phạt đâu nhỉ?]
[Chắc là không đâu, sư tôn xinh đẹp như vậy, chắc là không cố tình gây sự đâu.]
...
Huyền Nguyệt nhịn không được nâng mắt liếc Tạ Dung một cái.
Hắn nhìn xinh đẹp lắm sao?
Hắn phạt Lâm Minh Tư vì cố tình gây sự!
Nhiều năm qua chưa từng nghe ai nói hắn cố tình gây sự, trong lòng tự nhiên cảm thấy có chút mới mẻ.
Tạ Dung không thấy rõ Lâm Minh Tư tỷ thí với Bạch Tầm ra sao, chỉ có thể miễn cưỡng thấy một bóng người lóe lên trong không trung của đại sảnh.
Sau một nén hương, Lâm Minh Tư thua nửa chiêu bị bắn trúng ngực, vừa đáp xuống đất đứng vững liền thấy trong mắt Tạ Dung tràn đầy lo lắng muốn lại đây dìu hắn, hắn liền nhanh mắt ngăn cản.
Tạ Dung sau khi thấy ánh mắt của Lâm Minh Tư, nắm chặt tay đứng tại chỗ, cưỡng chế lo lắng trong lòng không có bước lên.
Lâm Minh Tư thoải mái chắp tay nhận thua, "Bạch sư huynh tu vi cao thâm, ta không phải đối thủ của huynh."
Bạch Tầm nghe vậy cười khổ, lắc đầu thở dài: "Ngươi vừa mới tiến vào Nguyên Anh cảnh, ta dùng hết toàn lực lại chỉ có thể thắng ngươi nửa chiêu."
"Lẽ ra trận tỷ thí này ta nhận thua mới đúng."
Sau khi kết thúc Tạ Dung thấy vẻ mặt Bạch Tầm, nhịn không được nói thầm trong lòng.
[Làm sao thắng rồi mà còn không vui.]
Lâm Minh Tư trở lại vị trí của mình, Tạ Dung nghiêng người kéo lấy ống tay áo của hắn , dùng khẩu ngữ hỏi: "Huynh không sao chứ?"
Lâm Minh Tư mỉm cười với Tạ Dung nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo hắn không sao.
Hắn kém Bạch Tầm một cảnh giới nhưng chỉ thua nửa chiêu, cũng không tính làm sư tôn mất mặt.
Tỷ thí lúc sau Tạ Dung không mấy quan tâm, bởi vì những người đó hắn không quen biết, cũng không thấy rõ chiêu thức của bọn họ.
Tầm mắt Tạ Dung quét quanh đại điện một lần, thấy linh quả đặt bên cạnh Huyền Nguyệt, không nhịn được liếʍ liếʍ khóe miệng.
Không phải hắn tham, tại linh quả này thực sự ăn rất ngon.
Đại sư huynh đột phá Nguyên Anh cảnh được tông môn thưởng cho, trong đó có ba loại linh quả này, đại sư huynh cho hắn một quả.
[Sao sư tôn không ăn linh quả nhỉ, chẳng lẽ ngọt quá không hợp khẩu vị?]
[Hình như mình chưa thấy sư tôn nếm qua cái gì, chẳng lẽ trời sinh tính sư tôn không thích ăn cái gì?]
[Bộ dáng sư tôn thật là đẹp quá đi, trong điện nhiều tu sĩ như vậy, chỉ có vẻ đẹp của người là đứng nhất thôi.]
[Quả nhiên là sư tôn thích màu xanh lam, hôm nay người còn buộc dây cột tóc bằng lam ngọc màu xanh lam, thật là dễ nhìn.]
[Lúc trước mình nghe người khác nói, hàng loạt thiếu chủ của các môn phái đều thích sư tôn, không biết thật hay giả. Sư tôn thích nam hài hay nữ hài nha?]
[Sư tôn có tìm đạo lữ không, tính tình sư tôn lạnh nhạt như thế, thì có ai chịu nổi không ta?]
...
Huyền Nguyệt mới đầu chỉ nghe Tạ Dung nói về linh quả, nhưng lúc sau lại nghe được suy nghĩ càng ngày càng kỳ quặc của Tạ Dung, giọng điệu cư nhiên dám trêu chọc hắn!
Huyền Nguyệt trong lòng tức giận nhưng không biết phát tiết như nào, bởi vì Tạ Dung không biết được suy nghĩ của hắn bị nghe thấy.
Nghe Tạ Dung trong lòng khen vẻ ngoài của hắn, sau đó tò mò hắn thích gì, cuối cùng là tò mò mấy lời đồn về hắn.
Huyền Nguyệt nghe thấy suy nghĩ càng ngày càng phóng đãng của Tạ Dung, cuối cùng nhịn không được đem mâm trái cây bên cạnh đưa cho Tạ Dung.
Hắn sợ mình không đánh gãy suy nghĩ vớ vẩn của Tạ Dung, một lát nữa sẽ nghe thấy điều gì đó khủng khϊếp hơn nữa.
Trong đầu Tạ Dung đang suy nghĩ lung tung rối loạn chợt bị mâm trái cây của Huyền Nguyệt đánh gãy, ánh mắt nghi hoặc nhìn Huyền Nguyệt.
Huyền Nguyệt thản nhiên liếc Tạ Dung một cái, trầm giọng nói: "Không phải muốn ăn sao?"
Quả nhiên lần hù dọa này có ích, bên tai cuối cùng thanh tĩnh được chút.
Tạ Dung ngượng ngùng bưng mâm linh quả, sau đó cung kính tỏ lòng biết ơn: "Đa tạ sư tôn ban cho."
[Hồi nãy mình nhìn chằm chằm linh quả nên bị sư tôn nhìn thấy, dù bình thường mình tham ăn, nhưng đâu thể làm mất mặt sư tôn được.]
[Nhưng mà hình như sư tôn không có nổi giận, còn đưa linh quả cho mình.]
[Oa, với cả sư tôn hơn 6000 tuổi rồi, bên cạnh không có đạo lữ, chắc vẫn còn là xử nam?]
...
Huyền Nguyệt đang uống trà, nghe thấy suy nghĩ của Tạ Dung suýt nữa bị sặc.
Tạ Dung rốt cuộc có đem người làm sư tôn là hắn để trong lòng không, dám tùy ý có suy nghĩ đùa giỡn hắn! Lời nói đại nghịch bất đạo cũng dám nghĩ, thật vô pháp vô thiên.
Cử chỉ Huyền Nguyệt kì kì quái quái khiến nhiều người trong điện nghĩ mãi không thông, có người thì âm thầm suy đoán trong lòng.
Vừa rồi trận tỷ thí kia Cổ Tinh Thần thua, có phải Huyền Nguyệt không vừa lòng hay không, dù sao đệ chân chân truyền của mình lên đài tỷ thí sáu cái đã thua hai cái.
Ban đầu có bảy đệ tử chân truyền, nếu bảy trận thua hết ba trận, thì tình thế hơi khó coi.
Tạ Dung đứng đó vẻ mặt mông lung, tuyệt đối không ngờ, áp lực trong đây yên lặng không tiếng động đặt lên người hắn.
Bỗng một người mặc hắc y, thiếu niên tự tin vẻ mặt lạnh lùng đi đến giữa đại điện, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Tạ Dung.
Một khắc kia, Tạ Dung biết đối thủ của hắn cuối cùng cũng đến.
"Tại hạ Hiểu Hi Phong, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, muốn cùng Tạ Dung đạo hữu luận bàn một chút."
Lâm Minh Tư vốn định không truyền âm, nhưng thấy trong mắt Tạ Dung tràn đầy lo lắng, nên vẫn truyền âm, [Tiểu sư đệ, đừng sợ, hắn là phù tu, thực lực cận chiến có thể không tốt như đệ.]
[Một lát nữa đánh không lại thì nhận thua, cẩn thận một chút.]
Tạ Dung vốn muốn trực tiếp nhận thua, nghe Lâm Minh Tư truyền âm xong, lời nhận thua vừa vọt tới trên miệng liền nuốt trở vào.
[Còn chưa tỷ thí đã nhận thua, vậy cũng làm mất mặt sư tôn quá rồi. Quên đi, bằng bất cứ giá nào, có đại sư huynh với sư tôn ở đây, chẳng lẽ mình lại bị đánh chết được.]
[Nếu thật sự không cẩn thận bị đánh chết, thì cũng là mạng của mình.]
[Không biết tu tiên giới có luân hồi chuyển thế không, mình cũng không gây ra tội lỗi gì, chắc kiếp sau có thể đầu thai chuyển thế.]
...
Rất nhiều tu sĩ trong điện nghe được Lâm Minh Tư truyền âm cho Tạ Dung, tất cả ánh mắt đều tò mò nhìn về phía Tạ Dung. Rốt cuộc Tạ Dung tệ đến mức nào, chưa có bắt đầu tỷ thí đã muốn nhận thua rồi.
Nếu Tạ Dung thật sự là phế vật,vì cái gì Huyền Nguyệt nhìn hắn nhiều lần như vậy?
Huyền Nguyệt nghe thấy suy nghĩ của Tạ Dung, lại lần nữa cảm thấy mình thật sự không hiểu Tạ Dung.
Trên đời này sao lại có ai tình nguyện đi chịu chết đâu, cho dù là đồ ngốc cũng muốn nắm lấy cơ hội sống sót.
Thanh kiếm Tạ Dung cầm là Lâm Minh Tư đưa cho hắn, là một thanh pháp khí cấp bậc cao, là thanh kiếm Lâm Minh Tư sử dụng trước đây.
Sau khi chấp tay chào nhau, Tạ Dung liền cách ra một khoảng với Hiểu Hi Phong.
Hành động này khiến tất cả mọi người trong chính điện mê mang, rõ ràng biết đối diện là phù sư, vì cái gì không tiếp tục đánh cận chiến, lại cố tình lui về phía sau thuận theo ý muốn của Hiểu Hi Phong, không lẽ là do xem thường Hiểu Hi Phong?
Trong lòng Hiểu Hi Phong cũng cảm thấy bản thân bị xem thường, trong nháy mắt liền nổi giận, cũng không định khảo nghiệm nữa mà lấy ra lá bùa mạnh nhất,
Gia thế cùng với tư chất của hắn đều hơn Tạ Dung gấp trăm lần, ông nội là tu sĩ Hợp Thần cảnh, lúc trước tặng vô số lệ vật mục đích là muốn bái Huyền Nguyệt làm làm đệ tử, kết quả là mấy lễ vật đó đều bị trả lại.
Lôi Trạch từng đích thân nói với ông nội hắn, Huyền Nguyệt không định thu đồ đệ, kết quả chưa đầy một năm đã thu Tạ Dung làm đệ tử, khiến hắn nhận hết cười nhạo của người trong tộc, chuyện này khiến hắn không khỏi hâm mộ ghen tị.
Tạ Dung chỉ là phế vật linh căn tam phẩm mà có thể trở thành đệ tử chân truyền của Huyền Nguyệt, trong khi hắn là thiên linh căn thuộc hệ hỏa, còn có thiên phú bùa chú.
Hắn kém Tạ Dung chỗ nào?
Trạng thái của Hiểu Hi Phong không thích hợp, Huyền Nguyệt là người đầu tiên nhận ra. Dù sao từ nhỏ hắn đã tiếp xúc với ma khí, không ai quen thuộc ma khí hơn so với hắn.
Hiểu Hi Phong mạnh mẽ áp chế cảnh giới tu vi, vẫn không có đột phá Kim Đan kỳ. Hiện tại tâm tình xảy ra vấn đề, cho nên mới lộ ra ma khí.
Nếu hắn có thể chiến thắng tâm ma, chắc chắn độ kiếp thành công.
Nếu không chiến thắng được tâm ma, nhẹ thì độ kiếp thất bại, nặng thì bị tâm ma phản phệ ma khí nhập thể.
Ma khí như giòi bọ trong xương cốt bình thường đã khó chơi, dù là tu sĩ cảnh giới cao muốn loại bỏ ma khí trong cơ thể cũng khó chịu như xé thịt nạo xương, càng miễn bàn đến Hiểu Hi Phong mới Trúc Cơ hậu kỳ.
Tạ Dung thấy Hiểu Hi Phong ném lá bùa màu vàng về phía hắn, phản xạ giơ kiếm chặn nó trước mặt.
Nhìn thấy ánh mắt đối diện của Hiểu Hi Phong, trong lòng có chút bối rối.
[Sao hắn lại nhìn mình như vậy, chẳng lẽ hắn muốn gϊếŧ mình?]
Tạ Dung không biết sát khí là gì, nhưng giờ phút này hắn cảm thấy mình sắp gần với cái chết.
Lâm Minh Tư khi thấy lá bùa kích phát sắc mặt liền thay đổi, cơ hồ là không do dự giúp Tạ Dung chặn uy lực của lá bùa.
Đây là bùa địa cấp, uy lực có thể đánh chết tu sĩ Kim Đan, Tạ Dung không có khả năng chống lại.