Sư Tôn Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 7: Vì ngươi nên ta nhìn hắn không vừa mắt

Tạ Dung đã muốn rời đi từ hai canh giờ trước, nhưng bị Cổ Tinh Thần dùng đủ loại lý do giữ lại.

Hiện tại vừa nghe Lâm Minh Tư nói, lập tức cười lớn, xoay người lại nghiêm túc cảm ơn Cổ Tinh Thần.

"Hôm nay đa tạ nhị sư huynh hướng dẫn, ngày khác nhị sư huynh nếu cần giúp đỡ, chỉ cần đệ làm được, sư huynh không cần khách khí cứ tùy ý nhờ vả."

Thời điểm Tạ Dung xuống núi tâm trạng vô cùng vui vẻ, trong lòng vẫn suy nghĩ.

[Đại sư huynh cho mình đan dược lợi hại ghê, hồi nãy cả người đau đến mức toàn thân run rẩy ngay cả đi đường cũng khó khăn, hiện tại không còn cảm thấy đau nữa.]

[Nhị sư huynh khi dạy quá mức nghiêm túc, nhưng không phải huynh ấy không kiềm chế lại lực đạo. Nếu như huynh ấy không thu lại lực đạo, chỉ dựa vào thực lực Nguyên Anh kỳ, thêm chút nữa là có thể gϊếŧ chết mình.]

[Lần sau không cần phiền toái nhị sư huynh đến chỉ điểm nữa, bao kiếm hồi nãy quét qua đầu mình mấy lần, nếu không phải né kịp lúc, chắc đại sư huynh lúc này phải lên nhặt xác cho mình rồi.]

...

Huyền Nguyệt phát hiện tâm tư Tạ Dung vô cùng đơn giản, trái tim không khác gì con nít ba tuổi.

Trong lời cảm ơn hồi nãy của Tạ Dung, Cổ Tinh Thần nghe thành loại ý tứ khác. Kiểu như sỉ nhục ngày hôm nay ta nhớ kỹ, sau này ta sẽ trả lại ngươi gấp ngàn lần.

Cổ Tinh Thần nhìn hướng Tạ Dung rời đi âm thầm cười lạnh, Tạ Dung chẳng qua chỉ là phế vật, cho dù Tạ Dung tu luyện thêm một ngàn năm nữa cũng chưa chắc có thể đánh bại được hắn.

Huống chi Tạ Dung lâu rồi chưa đột phá Kim Đan kỳ, chắc gì sống đến một nghìn năm.

So với Cổ Tinh Thần thì Lâm Minh Tư có chút hiểu biết Tạ Dung hơn, Tạ Dung sẽ không có ý đồ bắt nạt người khác, huống hồ y là người không để tâm chuyện gì trong mắt cả, trong lòng căn bản không giấu được truyện gì.

Tạ Dung là thật lòng cảm ơn Cổ Tinh Thần, vừa nãy cũng là thật lòng nói lời cảm ơn.

"Tiểu sư đệ đắc tội gì ngươi?"

Cổ Tinh Thần nghe vậy mỉm cười nghiêng đầu nhìn Lâm Minh Tư, ngữ khí thật nhẹ nhàng, "Không có, đơn giản là nhìn hắn không vừa mắt thôi."

Hắn không quen nhìn bộ dáng Tạ Dung ỷ lại Lâm Minh Tư, tưởng tượng đến việc Lâm Minh Tư đối xử với Tạ Dung có bao nhiêu tốt, khiến hắn ghe tị đến mức phát điên.

Vừa rồi có mấy lần hắn muốn dùng bao kiếm đập nát đầu Tạ Dung, nhưng cuối cùng hắn nhịn được, nhưng hắn không biết có thể nhịn đến bao nhiêu lần nữa.

Nếu Tạ Dung tiếp tục đứng bên cạnh Lâm Minh Tư, hắn thực sự sẽ không nhịn được nữa.

Lâm Minh Tư nghe vậy cau mày, ánh mắt nhìn Cổ Tinh Thần bộ dáng một lời khó nói hết.

"Ta đến nay vẫn không hiểu, rốt cuộc ta trêu chọc ngươi cái gì. Mấy năm nay, hễ là bằng hữu bên người ta, tất cả nguyên nhân đều bởi vì ta mà rời đi."

"Ngươi thậm chí còn châm ngòi ly gián quan hệ giữa ta và bọn hắn, nhìn thấy ta bị bằng hữu ngày xưa phản bội, ngươi thấy vui vẻ lắm phải không?"

Lâm Minh Tư nói xong lại thở dài, "Tạ Dung cùng những người đó không giống nhau, tâm tư đệ ấy đơn thuần cũng đơn giản. Hắn không phải người ngoài, hắn là sư đệ của chúng ta."

"Nếu ngươi dám hãm hại hắn, sư tôn biết được chắc chắn sẽ phạt ngươi."

Lâm Minh Tư cảm thấy Cổ Tinh Thần là một tên điên, lúc trẻ còn tốt, đến lúc phát hiện tất cả bằng hữu phản bội hắn đều có bóng dáng của Cổ Tinh Thần, hắn liền biết bản thân cùng Cổ Tinh Thần không thể quay lại như xưa được nữa.

Hắn vẫn luôn trốn tránh Cổ Tinh Thần, cố gắng thật nhiều năm không kết giao thêm bằng hữu nào nữa.

Vốn tưởng rằng ân oán giữa hắn và Cổ Tinh Thần tiêu tán theo thời gian rồi.

Năm đó biết được bản thân bị bằng hữu phản bội hắn từng tìm Cổ Tinh Thần đánh một trận, lúc ấy tu vi Cổ Tinh Thần thấp hơn so với hắn, suýt nữa bị hắn đánh chết.

Cổ Tinh Thần lúc đó chỉ còn nửa cái mạng, nhưng vẫn không ngừng nhìn hắn mỉm cười.

Hắn vẫn không thể quên được loại ánh mắt điên cuồng lúc đó của Cổ Tinh Thần, Cổ Tinh Thần cả người toàn máu, cuồng loạn nói với hắn rằng trên thế giới này không có bất cứ kẻ nào đáng giá để hắn tín nhiệm.

Sau đó, nụ cười trên mặt Cổ Tinh Thần ngày càng ôn nhu, hắn cũng càng ngày càng bình thường trở lại.

Hắn cũng cho rằng Cổ Tinh Thần đã thay đổi, nhưng hắn vẫn không vượt qua được chướng ngại trong lòng, liên tục tránh xa Cổ Tinh Thần.

Hôm nay Tạ Dung nói cho hắn biết, Cổ Tinh Thần vẫn là cái bộ dáng không nói lý kia, một chút cũng không thay đổi.

Cổ Tinh Thần cười đến gần Lâm Minh Tư, thấy Lâm Minh Tư gần như là phản xạ từng bước lùi về sau, trong nháy mắt hắn liền nổi giận, thanh âm trầm thấp mang theo một cổ hơi thở lạnh lùng.

"Sư tôn đối với Tạ Dung chẳng quan tâm, có lẽ không thừa nhận tên phế vật kia làm đồ đệ của người."

"Đại sư huynh, ngươi sẽ làm gì? Tạ Dung rồi cũng sẽ giống như đám bằng hữu kia của huynh, hắn sớm muộn gì cũng phản bội huynh."

"Hắn là sư đệ của huynh, huynh tin tưởng hắn như vậy, tin tưởng đến ở cùng hắn tu luyện cùng hắn. Nếu hắn phản bội huynh, huynh chắc chắn sẽ chịu không nổi."

"Mắt nhìn người của ta sẽ không sai, Tạ Dung chẳng qua chỉ là một người bình thường, người bình thường chỉ vĩnh viễn yêu bản thân."

Lâm Minh Tư trước kia cùng với Cổ Tinh Thần chung một con đường, nhưng hắn phát hiện Cổ Tinh Thần căn bản là nói không thông.

Cổ Tinh Thần cho rằng trên đời này không có kẻ nào đáng giá được tín nhiệm, hắn tin chắc rằng bằng hữu đến chỉ để lợi dụng hoặc bán đứng hắn, thậm chí cho rằng ai tin tưởng bằng hữu đều là kẻ ngu dốt.

Lâm Minh Tư vô cùng hoài nghi Cổ Tinh Thần từng bị bằng hữu phản bội, cho nên mới trở nên cực đoan như vậy, trong lòng thở dài.

"Nhị sư đệ, chúng ta đều là người bình thường, yêu bản thân không có gì sai."

Lâm Minh Tư nói xong thấy ánh mắt Cổ Tinh Thần, tròng lòng liền biết hắn không thể khuyên nhủ Cổ Tinh Thần được nữa, chỉ có thể đi nhắc nhở Tạ Dung.

Cổ Tinh Thần thấy Lâm Minh Tư phải đi, cười lạnh một tiếng nói: "Huynh đối xử với Tạ Dung thật khác biệt, đối xử với hắn quá tốt, rồi đến lúc hắn phản bội ngươi, ngươi sẽ phải chịu đau đớn hơn trước kia vô số lần."

Nghe vậy, Lâm Minh Tư dừng lại, ánh mắt thực kiên định nhìn Cổ Tinh Thần, giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói: "Sẽ không, ta tin tưởng tiểu sư đệ không phải người như vậy."

"Đệ ấy là người xứng đáng với sự tin tưởng của ta, nếu một ngày hắn phản bội ta, ta cũng sẽ không có ý kiến gì, bởi vì ai cũng sẽ hướng chỗ cao mà đi."

Lâm Minh Tư tiếp tục cười khổ nói: "Bản thân ta cũng không thể cam đoan, nếu ta cùng tiểu sư đệ cùng thấy truyền thừa thượng cổ, không dám đảm bảo sẽ ra tay trước đệ ấy."

Chính mình cũng không thể vô điều kiện tín nhiệm Tạ Dung, vì cái gì lại yêu cầu Tạ Dung tín nhiệm mình vô điều kiện với hắn chứ.

Lúc đó người người lui tới, cũng không có đáp án chính xác.

Chẳng lẽ tương lai không có chuyện gì xảy ra liền tránh xa Tạ Dung, thậm chí là ra tay gϊếŧ chết Tạ Dung.

Nếu ai cũng giống như Cổ Tinh Thần, chắc thế giới này đã hỗn loạn từ lâu.

Cổ Tinh Thần vẻ mặt không biểu tình đứng tại chỗ hồi lâu, đột nhiên cười lạnh một tiếng, ánh mắt tràn đầy điên cuồng thấp giọng nói: "Ta nhất định sẽ cho ngươi thấy, trên đời này người đáng giá tin tưởng chỉ có mình ta."

"Người có thể đứng bên cạnh ngươi, cũng chỉ có thể là ta."

"Huyền Nguyệt căn bản không biết ân oán giữa các đồ đệ, nhưng do nghe thấy suy nghĩ của Tạ Dung, nên để lại một tia thần thức ở phía sau núi.

Nghe thấy Cổ Tinh Thần nói một mình, vẻ mặt hắn trở nên kì quái.

Tu tiên giới tu sĩ có đạo lữ là đồng giới rất nhiều, Cổ Tinh Thần từ khi nào có tâm tư như vậy đối với Lâm Minh Tư?

Bản thân Cổ Tinh Thần có biết không?

Huyền Nguyệt cảm thấy Cổ Tinh Thần chắc chắn không biết, có lẽ bởi vì hắn không hiểu rõ loại cảm giác chiếm hữu này là gì , cho nên Cổ Tinh Thần mới dùng phương pháp này.

Tuy rằng Huyền Nguyệt nhìn ra, nhưng không có ý định nhắc nhở Cổ Tinh Thần.

Nếu chuyện lơn nhỏ gì hắn cũng quản, sớm muộn gì hắn cũng bị phiền chết.

Sau khi Lâm Minh Tư trở về động phủ suy nghĩ thật lâu, vẫn cảm thấy lo lắng Cổ Tinh Thần sẽ ra tay với Tạ Dung, liền đem tất cả mọi thứ trong động phủ thu dọn, quyết định chọn một cái động phủ gần với Tạ Dung nhất.

Đệ tử thân truyền trên Tuyết Vân Phong không nhiều lắm, có vài động phủ không có người ở.

Tu vi của Tạ Dung mới Trúc Cơ hậu kì, nếu Cổ Tinh Thần muốn hại đệ ấy, Tạ Dung căn bản không chống lại được.

Lâm Minh Tư thu thập đồ đạc đột nhiên cau mày, biển ý thức của Tạ Dung, không phải là do Cổ Tinh Thần làm hại chứ?

Sau đó Lâm Minh Tư cảm thấy không có khả năng, biển ý thức của Tạ Dung có vấn đề ngay cả sư tôn cũng không giải quyết được, thủ đoạn của Cổ Tinh Thần cũng không cao thâm đến như vậy.

Tuy rằng bình thường sư tôn không quản bọn họ, nhưng nếu biết bọn họ đồng môn tương tàn, nhất định sẽ không ngồi yên phớt lờ.

Sáng sơm hôm sau, toàn thân Tạ Dung đau nhức ngay cả rời giường cũng cảm thấy khó khăn, chật vật đến trưa mới dậy được.

Mới ra cửa động phủ liền phát hiện đại sư huynh trở thành hàng xóm của hắn.

Lâm Minh Tư thấy thần sắc Tạ Dung tái nhợt, lấy ra một viên đan dược đút cho Tạ Dung, "Huynh nghĩ vẫn nên qua đây ở, về sau đệ tu luyện có vấn đề gì cứ hỏi ta, không cần lãng phí hạc truyền âm nữa."

Nguyên nhân bởi vì hắn mà Tạ Dung bị Cổ Tinh Thần nhằm vào, một thân đau đớn thế này là bởi vì hắn mà ra.

Lâm Minh Tư tưởng tượng đến đó, ánh mắt nhìn Tạ Dung tràn ngập áy náy.

Tạ Dung ngoan ngoãn ăn đan dược Lâm Minh Tư đút cho nói: "Đại sư huynh, đan dược huynh cho đệ có quý hay không, đệ còn một ít điểm cống hiến để đệ chuyển cho huynh nha."

Bình thường hắn ăn linh trà linh quả của Lâm Minh Tư, còn thương xuyên ăn linh thảo của Lâm Minh Tư, ngay cả một khối linh thạch cũng không đưa.

Lâm Minh Tư nghe vậy nở nụ cười, "Sao huynh lại nhận linh thạch của đệ được, nếu đệ thực sự muốn bù đắp cho ta, tốt nhất là phải chăm chỉ tu luyện. Về sau nếu ra ngoài gặp được cơ duyên thích hợp, thì chia cho huynh là được rồi."

Lâm Minh Tư chỉ tùy tiện nói lời này, hắn và Tạ Dung đều đi theo con đường kiếm đạo, cơ duyên có ích với hắn đương nhiên sẽ có ích với Tạ Dung, hắn không hy vọng Tạ Dung sẽ đem cơ duyên chia cho hắn.

Lâm Minh tư chỉ tùy tiện nói ra, Tạ Dung đã ghi tạc trong lòng.

Thoáng cái đến ngày đại điển chúc mừng, từ khi Lâm Minh Tư chuyển đến ở cách vách, thời gian lười biếng của Tạ Dung cũng ngày càng giảm đi.

Hàng ngày bắt buộc phải chăm chỉ, nhưng thu hoạch cũng phong phú trước nay chưa từng có.

Khi Tạ Dung đối chiêu với Lâm Minh Tư, ban đầu chỉ có thể hoảng sợ tránh né bây giờ lại có thể tiếp mấy chiêu của Lâm Minh tư.

Lâm Minh Tư cũng khen ngợi Tạ Dung có thiên phú kiếm đạo, Tạ Dung mới đầu chỉ nghĩ Lâm Minh Tư đang an ủi hắn, cho đến khi hắn phát hiện bản thân không cần dùng linh lực cũng xuất ra được kiếm khí.

Ngày tông môn cử hành đại điển chúc mừng đó, Tạ Dung thay quần áo đứng bên người Lâm Minh Tư, nhìn thấy tông chủ Lôi Trạch đích thân dâng tặng lễ vật chúc mừng cho Huyền Nguyệt.

Người có thể đứng trong chánh điện lúc này hầu như đều là thiên chi kiều tử số một số hai của một số môn phái khác, mấy môn phái nhỏ khác ngay cả tư cách vào chính điện quan sát cũng không có.

Tạ Dung không khỏi khen ngợi trước từng món quà Lôi Trạch thay mặt giáo phái tặng cho Huyền Nhạc.

[Huyết Vân Thần Kim hình như là thần khí được tạo ra từ thiên địa, nghe nói chỉ gặp không thể cầu.]

[Minh Huyễn linh dược còn kinh ngạc hơn, sau khi luyện chế thành đan dược có thể đột phá tu vi bình cảnh, là bảo vật kéo dài tuổi thọ.]

[Vô Sương Thiên Lộ là cấp bậc bảo vật gì vậy, mọi người xung quanh ai cũng âm thầm hít vào.]

[Sư tôn nhận được nhiều lễ vật vậy, mình chỉ biết được mỗi hai cái. Xem ra về sau phải phải cọ thêm ngọc giản của đại sư huynh, nếu không bảo vật xuất hiện trước mắt mình còn không biết.]

[Sư tôn đột phá Đại Thừa cảnh, liệu mấy bảo vật này có giúp sư tôn phi thăng lên thượng giới không?]

...

Đại sảnh lộng lẫy nhưng rất im lặng, chỉ có suy nghĩ vui vẻ của Tạ Dung là đặc biệt bắt mắt.

Mỗi khi có người lên tặng lễ, trong lòng Tạ Dung đều kinh ngạc, nghiễm nhiên là bộ dáng chưa thấy qua bảo vật bao giờ.

Nghe các loại âm thanh cảm thán của Tạ Dung, khiến Huyền Nguyệt không nhịn được liếc xuống nhìn Tạ Dung Một cái.

Nhiều thiên tài địa bảo như vậy, cho dù là lúc tu vi của hắn ở Độ Kiếp kì cũng không nhịn được động tâm.

Tạ Dung lại không tỏ ra tham lam chút nào, mà ngược lại lại kinh ngạc khi lần đầu thấy bảo vật, thậm chí trong lòng còn tò mò thiên tài địa bảo sinh trưởng mấy chục vạn năm có thể sinh ra linh trí hay không.

Hắn lại một lần nữa muốn bổ đầu Tạ Dung ra, xem rốt cuộc đầu hắn đang chứa gì vậy!