Sư Tôn Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 3: Sư tôn nhìn đệ tổng cộng năm lần

Dao Linh vừa thấy biểu cảm tươi cười của Cổ Tinh Thần liền cảm thấy chán ghét, vừa triệu hồi phi kiếm vừa khinh bỉ.

"Nhị sư huynh, ở trước mặt muội thì bày đặt giả bộ cái gì, huynh không cảm thấy gần đây Đại sư huynh quan tâm tiểu sư đệ trì hoãn tu luyện sao?

"Một người trong ba năm không thể đột phá Kim Đan kỳ, tự nhiên sẽ có chuyện muốn nói với người ba trăm năm không thể đột phá Nguyên Anh chứ.”

Dao Linh khinh bỉ bỏ đi, tuy mọi người đều là đồng môn sư huynh đệ, nhưng bên trong cạnh tranh cũng vô cùng kịch liệt. Bình thường đừng hy vọng giúp đỡ lẫn nhau, không đâm sau lưng nhau là may lắm rồi.

Dao Linh vô cùng không ưa Cổ Tinh Thần, bời vì Cổ Tinh Thần là kẻ nham hiểm, nàng bị hắn hãm hại nhiều lần bởi nụ cười dịu dàng vô hại của hắn.

Thời điểm Cổ Tinh Thần rời đi, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn hướng Lâm Minh Tư rời đi.

Tu vi của Tạ Dung là Trúc Cơ cơ bản đã có thể ngự kiếm, nhưng xui xẻo thay hắn lại sợ độ cao, ra ngoài không phải ngồi tiên hạc thì chính là ngồi ké phi kiếm của người khác.

Lâm Minh Tư biết hắn sợ độ cao nên nếu đi đâu sẽ chủ động dẫn hắn đi.

Tạ Dung Lôi kéo ống tay áo của Lâm Minh Tư, nhỏ giọng nói: "Đại sư huynh, huynh có cảm thấy được hôm nay sư tôn có chút kì lạ không?"

Lâm Minh Tư nghe vậy quay đầu liếc nhìn Tạ Dung một cái, dịu dàng nói: "Hôm nay sư tôn nhìn đệ tổng cộng năm lần, trong đó một lần nhìn hơn bốn giây."

Tạ Dung khá kinh ngạc, hắn còn tưởng sư tôn nhìn hắn hai lần rồi thôi, không nghĩ tới nhìn hắn tới năm lần.

"Đại sư huynh, huynh nói thử xem tại sao sư tôn lại nhìn đệ, đệ gần đây không có gây rắc rồi gì hết. Chẳng lẽ sư thúc tới cáo trạng với sư tôn, nhưng mà đệ chỉ ăn có một ít linh quả của thúc ấy thôi, không nghiêm trọng đến vậy chứ."

Lâm Tư Minh suy tư một hồi, thấy Tạ Dung có chút lo lắng khẽ cười ra tiếng, "Tiểu sư đệ đừng có lo, có thể sư tôn vì để tâm tới luận võ của mấy người cùng thế hệ, cho nên mới nhìn đệ nhiều như vậy."

"Nếu đệ gây ra lỗi gì, sư tôn không đơn giản là nhìn đệ vài lần thôi đâu, mà còn trực tiếp răn dạy đệ."

Tạ Dung nghe xong cũng hiểu được đôi chút, hắn là phế vật ba năm không thể đột phá Kim Đan mà thôi. Sư tôn nếu cảm thấy bất mãn với hắn, có thể trực tiếp khiển trách dạy dỗ, làm gì phải lén lút nhìn hắn chòng chọc cảnh cáo.

Tạ Dung cúi đầu nhìn đai lưng của mình, trong lòng nghĩ: "Có thể là bởi vì đai lưng của mình cũng màu xanh da trời, mà sư tôn cũng thích màu xanh da trời, cho nên mới nhìn mình nhiều lần."

Huyền Nguyệt tính toán khoảng cách mà hắn có thể nghe được tiếng lòng của Tạ Dung là tầm 100.000 mét.

Nghe thấy suy nghĩ sau cùng của Tạ Dung, khiến hắn không khỏi cúi đầu nhìn bộ quần áo mình đang mặc.

Hắn có thích màu xanh da trời à, sao hắn lại không biết?

Lâm Minh Tư tới động phủ Tạ Dung, lúc đi vào động phủ chân mày liền giãn ra.

Không biết tại sao, hắn đặc biệt thích động phủ của Tạ Dung, cách bài trí ở đây mang lại cho hắn cảm giác vô cùng thoải mái và ấm áp.

Hắn biết cái ghế mềm mại kia được gọi là sô pha, cả người nằm lên đó tuy không có hình dáng gì, nhưng thực sự rất thoải mái.

Lâm Minh Tư khóe miệng mỉm cười ngồi lên sô pha, nhìn Tạ Dung đang pha trà hỏi: "Ta nhớ đệ không am hiểu thuật pháp, nếu có người khiêu chiến với đệ, đệ có nghĩ ra biện pháp đối phó chưa?"

Tạ Dung nghĩ tới việc này liền bắt đầu thở dài, đem trà pha xong đặt trước mặt Lâm Tư Minh, giọng nói vô cùng buồn rầu.

"Đại sư huynh, huynh biết là đệ học cái gì cũng chậm, lại còn nhanh quên. Đệ hoài nghi kiếp trước mình là tảng đá, nếu không tại sao năng khiếu gì cũng không có."

Tại sao hắn lại nghi ngờ đó là kiếp trước, bởi vì kiếp trước ấy hắn là con người.

Lâm Minh Tư rất thích trà linh do Tạ Dung pha, mặc dù không hiểu vì sao phải đổ bỏ chén có linh khí nồng đậm nhất, nhưng lần thứ hai trà pha ra linh khí của trà sẽ ôn hòa hơn.

Hắn hiện tại cũng học được bộ dáng pha trà của Tạ Dung, đổ bỏ chén trà thứ nhất đi.

Lâm Minh Tư chậm rãi uống linh trà, sau đó thấy Tạ Dung đang ôm mặt nhìn mình ngốc nghếch, liền nở nụ cười với Tạ Dung.

Lúc ban đầu quen biết thấy Tạ Dung hay nhìn người khác ngần người, trong lòng cảm thấy ngoài ý muốn, cảm thấy Tạ Dung có tật xấu.

Sau quen thuộc với Tạ Dung rồi, mới biết Tạ Dung xảy ra chuyện gì, chẳng qua chỉ là thích ngắm người có vẻ ngoài xinh đẹp.

Tuy rằng Tạ Dung không có trực tiếp khen hắn đẹp, nhưng thường xuyên nhìn hắn cười ngây ngốc cũng có thể chứng tỏ nhiều điều.

Nhìn thấy Lâm Minh Tư nở nụ cười với mình, Tạ Dung đột nhiên giơ tay che trái tim đang đập nhanh, nuốt nuốt nước bọt không tồn tại, thầm thở dài trong lòng: "Tiên giới vô số tu sĩ, nhưng cho tới bây giờ mình còn chưa từng thấy ai xấu hết."

Thân thể đã trải qua lễ rửa tội của linh khí, tạp chất trên da sẽ lập tức bị trục xuất, quá trình tu luyện linh lực kỳ thực là đang điều chỉnh cơ thể chính mình.

Những phàm nhân bắt đầu tu tiên ngoại hình chỉ có 50 điểm, dung mạo sẽ được nâng lên 80 điểm, cho nên giới tu tiên có rất ít người có vẻ ngoài xấu xí.

"Mọi người đều có vẻ đẹp riêng, có những điểm riêng biệt."

Tạ Dung là người cực kì nhan khống, sau khi vào giới tu tiên mỗi ngày hai mắt đều vui như tết.

Bình thường nếu gặp chuyện gì không vui, chỉ cần đến sân tập võ nhìn mặt các sư huynh đệ, là tâm tình ổn hơn rồi.

Trong lòng Tạ Dung có một bảng xếp hạng sắc đẹp, trong đó ghi lại vẻ đẹp của những người hắn từng gặp.

Trước mắt đầu bảng là sư tôn, nhị bảng là Lâm Minh Tư.

Lâm Minh Tư vô cùng có kiên nhẫn chờ Tạ Dung tỉnh táo lại, ánh mắt Tạ Dung nhìn hắn vô cùng sạch sẽ nên hắn không cảm thấy mình bị mạo phạm, nhẹ giọng hỏi: "Muốn hay không để huynh dạy đệ một số loại pháp thuật thông thường?"

Tạ Dung theo bản năng muốn gật đầu, nhưng hắn lại biết Lâm Minh Tư là một người cuồng tu luyện, một ngày hai mươi bốn tiếng, chỉ sợ hết hai mươi ba tiếng rưỡi đều là tu luyện.

Tâm tư Tạ Dung quá mức đơn giản, cho nên trong lòng nghĩ gì gần như đều biểu hiện hết trên mặt.

Lâm Minh Tư nhẹ nhàng thở dài sau đó cười, thanh âm ôn nhu như trước, "Không sao, ta ở kim đan cảnh đã ba trăm năm, sớm đã biết tu luyện mù quáng thì khó mà đột phá bình cảnh."

"Vừa vặn gần đây huynh cũng suy nghĩ kỹ càng rồi, dạy đệ cách sử dụng mấy loại pháp thuật thông thường cũng có thể coi là ôn tập củng cố kiến thức."

Tạ Dung biết rất nhiều đệ tử ở Ngoại Phong đều đang nói về Lâm Minh Tư, nói rằng tu vi của huynh ấy đã ba trăm năm bế tắc ở Kim Đan hậu kỳ, không có hi vọng đột phá Nguyên Anh.

Hắn cũng biết Lâm Minh Tư miệt mài tu luyện chẳng phân biệt ngày đêm, kỳ thật là do áp lực từ dư luận.

Hắn sợ Lâm Minh Tư không chịu nổi áp lực mà suy sụp, hiện tại phân tâm dạy hắn chú thuật cũng tốt, bận rộn với hắn rồi sẽ không để ý đến mấy chuyện đó nữa.

Lâm Minh Tư làm món ăn có linh khí đưa cho Tạ Dung, Tạ Dung thấy món ăn có màu sắc vô cùng tươi sáng, ánh mắt lo lắng đề phòng hỏi: "Đại sư huynh, huynh xác định miếng nấm xào với xương cá linh này có thể ăn được không?"

Lâm Minh Tư cực kỳ bình tĩnh gật đầu, "Có thể ăn."

Hai nguyên liệu không có độc nấu với nhau, sao lại không ăn được.

Tạ Dung vừa mới đem chiếc đũa vươn ra, giây tiếp theo liền rụt lại, giọng điệu vô cùng chính trực nói.

"Không phải đệ không tin đại sư huynh, đệ cảm thấy loại đồ ăn này phải tìm người có chuyên môn đến nếm thử. Đệ thấy phía sau núi có một con linh điểu thì phải, một lát nữa đệ sẽ chộp nó tới nếm thử đồ ăn của huynh."

Không phải hắn sợ hãi, nhưng mà quả thật tài nấu nướng của Lâm Minh Tư không thể tỏa sáng.

Lần trước hắn bị tiêu chảy suốt một ngày sau khi uống bát canh ba ba mà huynh ấy hầm, sau đó phải uống thuốc giải độc mới cảm thấy tốt hơn.

Sau khi đột phá Trúc Cơ hắn liền có thể tích cốc, thực vật cũng không nhập luân hồi ngũ cốc. Vậy mà lại có thể khiến hắn đau bụng suốt một ngày, thì có thể tưởng tượng được uy lực của món ăn đó như thế nào.

Lâm Minh Tư mỉm cười với Tạ Dung, thừa dịp Tạ Dung nhìn mặt hắn ngây người, nhanh tay gắp một đũa đồ ăn vào miệng Tạ Dung.

Tạ Dung bị mùi cá nồng nặc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đầu óc trong nháy mắt thoát ra khỏi trạng thái mê zai, hắn nhìn Lâm Minh Tư với vẻ mặt một lời khó mà nói.

Lâm Minh Tư thấy biểu cảm của Tạ Dung, thanh âm dịu dàng cười tủm tỉm: "Xem ra món mới này nấu vẫn chưa đủ, khi về ta sẽ cải thiện."

Nghe vậy, Tạ Dung vô cùng khó khăn nuốt đồ ăn trong miệng, sau đó nắm lấy cổ tay Lâm Minh Tư, rất trịnh trọng nói: “Sư huynh, bình thường huynh bận rộng như vậy, loại việc đơn giản như nấu nướng này để cho đệ đi. Huynh có thích ăn đồ hầm không? Có thích ăn thịt không, cái này để đệ làm cho huynh."

Tạ Dung không đợi Lâm Minh Tư trả lời liền bưng bàn đồ ăn đầy đủ hương sắc kia vào nhà bếp, không tốn bao lâu liền bưng một bàn ba món mặn một món canh ra.

Lâm Minh Tư sớm biết Tạ Dung có thể nấu cơm, hơn nữa nấu lại rất ngon.

Hắn dùng bữa tại chỗ của Tạ Dung, lại hẹn ngày hôm sau gặp nhau ở sau núi, sau đó cầm phi kiếm trở về.

Tạ Dung đứng ở cửa động phủ nhìn bóng dáng Lâm Minh Tư đạp kiếm đi xa, trong lòng thả lỏng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bất đắc dĩ nhỏ giọng cảm khái.

"Đại sư huynh là nhân vật tài hoa phong nhã, tại sao lại chấp nhất đối với việc nấu ăn vậy?"

Sáng sớm ngày hôm sau, Tạ Dung mơ mơ màng màng rời khỏi giường linh ngọc.

Người bình thường có lẽ đã quen, nhưng hắn vào giới tu tiên nhiều năm như vậy, vẫn không có thói quen dùng tu luyện thay thế việc ngủ.

Tạ Dung bình thường có thói quen ăn cơm, lo lắng Lâm Minh Tư sẽ mang bữa sáng cho hắn, cho nên tay chân nhanh nhẹn làm ra một bữa ăn giản dị bỏ vào túi trữ vật.

Khi Tạ Dung tới sau núi, liền đem bữa sáng từ trong túi trữ vật ra trước mặt Lâm Minh Tư, mỉm cười chào đón tiếp đón nồng nhiệt.

"Đại sư huynh, tuy rằng huynh đã tích cốc, nhưng thỉnh thoảng ăn một chút cũng thú vị lắm."

"Lại đây ăn điểm tâm với đệ, tất cả đều là sau khi đệ rời giường mới làm."

Lâm Minh Tư trước kia không ăn sáng, hắn sợ thời gian tu luyện không đủ dùng, cho nên thời điểm đến Trúc Cơ kì hắn vấn ăn ích cốc đan.

Hắn bắt đầu ăn cơm từ khi nào, hình như là từ sau khi mối quan hệ của hắn cùng Tạ Dung bắt đầu tốt lên.

Lâm Minh Tư lấy bàn ghế từ trong túi trữ vật ra cùng một ấm linh trà đã pha sẵn.

Tạ Dung tùy ý lười nhác nửa nằm trên ghế, một bên gặm bánh mỳ một bên hỏi Lâm Minh Tư, "Đại sư huynh, nhìn xa xa núi mây, sư huynh có ý tưởng gì không?"

Lâm Minh Tư nghe vậy nhìn linh sơn hướng đối diện, ánh mắt khó hiểu liếc Tạ Dung một cái, "Đối diện là Xích Viêm Phong, có quan hệ rất tốt với Tuyết Vân Phong chúng ta, thì ta nên có suy nghĩ gì đây?"

Tạ Dung nghe xong cười cười, đem miếng bánh mỳ cuối cùng bỏ vào miệng, thanh âm mơ hồ không rõ nói: "Đệ cùng với sư huynh khác nhau, đệ không thấy Xích Vân Phong. Đệ chỉ thấy biển mây tự do tự tại, tiên hạc sinh động vui sướиɠ, linh mộc tươi tốt thịnh vượng."

"Phong cảnh trong mắt đệ mỗi ngày đều thay đổi, nhưng có một thứ không bao giờ thay đổi, đó chính là trái tim này."

"Đại sư huynh, tại sao huynh chỉ có thể thấy mỗi Xích Viêm Phong vậy?"

Lâm Minh Tư chăm chú nhìn Tạ Dung một hồi lâu, chén trà trong tay suýt bị hắn bóp nát.

Tại sao cho tới bây giờ hắn không thấy biển mây tự tại, cũng không thấy tiên hạc sinh động vui sướиɠ, tại sao chỉ có thể thấy mỗi Xích Viêm Phong?

Lâm Minh Tư chìm vào trầm tư, sau đó ngẩng đầu nhìn Tạ Dung, ánh mắt mờ mịt hỏi: "Tại sao, tại sao chỉ mỗi đệ có thể nhìn thấy biển mây tự tại, còn ta lại không thể?"

Tạ Dung thấy Lâm Minh Tư vẻ mặt nghiêm túc, vẻ mặt mê man không biết xảy ra chuyện gì.

Hắn chỉ cảm thấy hơi yên tĩnh, nên tùy tiện tâm sự mà thôi, nghĩ nghĩ nói: "Có thể bởi vì suy nghĩ của chúng ta khác nhau, sư huynh chuyên tâm tu luyện, cho nên tự nhiên không thấy được cỏ hoa ven đường.”

"Nhưng đệ cùng sư huynh bất đồng, tâm đệ không ở tu luyện, nên mới có thể thấy biển mây cùng phong cảnh bên người."

Lâm Minh Tư nghe vậy cau mày thật chặt, hắn hỏi ra rồi nhưng trong lòng vẫn lo lắng gì đó nhưng cũng không dám hỏi.

"Tiểu sư đệ, đệ thật sự không sợ chết sao?"

"Đệ có biết mình sống nhiều nhất chỉ có 200 năm tuổi thọ không? Thời gian ấy chỉ trôi qua trong chốc lát, trong lòng đệ một chút cũng không cảm thấy sợ hay sao?"