Vô Hạn Lưu: Nữ Chủ Quá Mức Cẩn Thận

Chương 4: Khách sạn thỏ đen (1)

Khách sạn nhỏ cũ nát phát ra ánh sáng yếu ớt trong bóng tối, vách tường của khách sạn đã bắt đầu tróc ra, trên tường tràn đầy dấu vết loang lổ, sâu bọ không biết tên trèo lên khe hở bị hư hại của vách tường. Cửa kính mở một nửa, có thể nhìn thấy ánh sáng ấm áp bên trong, bồn hoa màu xanh lá cây và thảm đỏ.

Ngay phía trên khách sạn, đèn neon tạo thành năm chữ to “Khách sạn thỏ đen”.

[Đang sắp xếp người chơi...]

[Số người hiện tại: 8/8]

[Sắp xếp thành công]

Chào mừng đến với trò chơi “Khách sạn thỏ đen”

[Độ khó của trò chơi: D]

[Xin nhớ kỹ, trò chơi đã bắt đầu.]

[Vui lòng xác nhận thân phận của bạn]

[Hãy tìm cách loại bỏ nguồn ô nhiễm và tìm cách rời khỏi khách sạn.]

Sau khi âm thanh nhắc nhở liên tiếp xuất hiện, Ngạn Ninh phát hiện mình đang đứng giữa một đám người, trên cổ tay có thêm một cái “Vòng tay trò chơi” trong suốt.

“Đủ rồi, đủ rồi! Người cuối cùng cũng tới rồi!”

Ngạn Ninh nhìn quanh bốn phía, trừ cô ra ở đây còn có bảy người, năm nam hai nữ.

Xỉu… Chết mất! Cô thật sự đã vào trò chơi rồi!

Bảng trò chơi có thể mở ra thông qua vòng tay trò chơi, Ngạn Ninh nhanh chóng xác nhận các hạng trị số của mình, vẫn tốt… Vẫn nằm trong phạm vi an toàn.

Chưa đợi Ngạn Ninh kịp thích ứng hoàn cảnh trong trò chơi, đã nhìn thấy một gã to con từ trong đám người đứng ra.

“Các cậu đều là người mới phải không? Tôi là streamer trò chơi kinh dị Lưu Đại Cường, người chơi bản open beta của [Kinh dị đại sư].” Lưu Đại Cường vỗ vỗ ngực, dáng vẻ thành thạo nói: “Đi theo anh Cường, anh Cường che chờ các cô cậu, sau khi qua cửa thì nhớ đến phòng livestream của anh Cường tặng chút quà là được.”

Lưu Đại Cường chém gió xong, chuyển đề tài: “Thế nhưng các cô cậu đừng cản trở, vào game đều phải nghe mệnh lệnh của tôi.”

Nghe thấy Lưu Đại Cường là streamer trò chơi kinh dị, có mấy người thả lỏng không ít, trò chơi đầu tiên có streamer, tỉ lệ qua cửa nhất định sẽ tăng lên rất nhiều.

“Anh Cường, em là Chu Đào, anh có thể gọi em là Tiểu Chu, em sẽ đi theo anh lăn lộn.” Chu Đào nhanh chóng tiến lại gần, nhe hàm răng vàng, đẩy nữ sinh bên cạnh Lưu Đại Cường ra.

Chu Đào rất gầy, trên mặt đeo quầng thâm mắt rất sâu làm Ngạn Ninh nhớ tới ma cà rồng trong phim kinh dị kiểu Tây, không khỏi lặng lẽ xê dịch, để mình cách xa gã một chút.

“Tôi tên Ngô Văn Thanh, nhờ anh Cường quan tâm nhiều hơn.” Ngô Văn Thanh cũng soát cảm giác tồn tại trước mặt Lưu Đại Cường, hy vọng hắn ta quen mặt mình.

Đang lúc Lưu Đại Cường hưởng thụ sự ân cần của những người chơi khác, một giọng nói không phù hợp vang lên.

“Các cậu… Đang nói cái gì vậy? Cái gì mà kinh dị đại sư, streamer trò chơi gì đó? Tôi còn phải nấu đồ ăn khuya cho con trai tôi nữa! Đây là nơi quái quỷ gì vậy!” Trong đám người, một người phụ nữ trung niên mập mạp không hiểu ra sao, phản ứng của bà ta cùng với những người khác hoàn toàn không giống nhau: “Mấy người trẻ tuổi các cậu lại đang chơi trò chơi kỳ lạ mới mẻ gì đó?”

Lưu Đại Cường, Chu Đào và Ngô Văn Thanh hoàn toàn mơ hồ với phản ứng của người phụ nữ trung niên, ngược lại hai cậu học sinh trung học còn đang mặc đồng phục học sinh bên kia đáp lại.

“Ừm… Tôi tên là Đào Ân, đây là Lục Gia Ngôn, bạn của tôi.”

Đào Ân đứng ngay bên cạnh Ngạn Ninh, cậu ta có một đôi răng nanh, dáng vẻ vô cùng thanh tú, còn có chút đáng yêu, thoạt nhìn rất lạc quan: “Chúng tôi cũng hẹn trước [Kinh dị đại sư]… Nhưng vì mới kết thúc tiết tự học buổi tối nên còn đang trên đường về nhà. Tôi nhớ rõ chúng tôi đang ở trên xe xem livestream của Tiểu Chanh Tử, sau đó lại đột nhiên tiến vào trò chơi.”