Sau khi nói xong ta nhắm mắt lại.
Ta sắp c.h.ế.t rồi...
Giây phút cuối cùng nhìn thấy Lý Hoài, hắn òa khóc như một đứa trẻ:
"Thái y, thái y đâu.....Nhanh lên, mau gọi thái y.... Mau!"
"Đậu Kiều, nàng mở mắt ra cho ta, nàng gạt ta, đồ lừa đảo..."
"Đừng đi, Đậu Kiều, tiểu đệ và phụ thân đang trên đường đến đây, nàng không muốn gặp mặt họ sao?"
Ta nghe thấy liền nhẹ nhõm trong lòng, mạng của ta đổi lại sự an toàn của họ.
Thật đáng giá!
Nhưng, nếu có kiếp sau. Ha, Lý Hoài, ngươi nằm mơ đi!
Ta từng cho rằng sau khi c.h.ế.t mọi thứ sẽ biến mất.
Nhưng sau khi c.h.ế.t ta vẫn còn ý thức, ta nhìn thấy Lý Hoài ôm xác ta bảy ngày bảy đêm không buông, trong mắt ta lại không có một chút cảm động.
Ta nghĩ do năm nay trời rét đậm, ngay sau Trung Thu, tuyết bắt đầu rơi, ta vươn tay đón lấy bông tuyết chỉ rơi xuyên qua bàn tay ta.
Lúc đó, ta nhận thức rõ ràng mình đã thật sự c.h.ế.t.
Ta không biết mình có phải là ma quỷ hay không, nghe nói ma quỷ rất lợi hại. Ta không có cảm giác, và bay lơ lửng trong không trung.
Trong thời tiết lạnh lẽo thế này, thân thể ta còn lâu mới thối rữa, thân thể lạnh lẽo nằm đó, để mặc cho Lý Hoài thể hiện sự si tình.
Trong cung tranh qua đấu lại, ta đều xem đến mệt rồi, Lý Hoài lại quá trầm mê mà không chịu buông tay, ta nhìn dáng vẻ này của hắn mà cực kỳ chán ghét, có lẽ là do oán hận quá sâu.
Cho đến khi hắn an táng ta trong Hoàng Lăng, linh hồn của ta vẫn ở trong cung một thời gian dài.
Ta c.h.ế.t đi, hắn lại cho vẽ rất nhiều bức chân dung của ta.
Mỗi ngày hắn đều nhìn những bức vẽ mà lầm bầm:
"Kiều Kiều, hôm nay ta mang đến bánh hoa quế mà nàng thích nhất, đáng tiếc nàng không thể ăn được nữa. Chắc nàng hận ta lắm? Vậy nên mới không xuất hiện trong giấc mơ của ta. Nàng đến trong mơ mà đánh ta đi..."
"Hoa đỗ quyên trong cung đã nở rồi, cả một vườn hoa rực rỡ, nàng phải quay về, cùng ta đi ngắm hoa, chẳng phải nàng luôn muốn đi ngắm hoa hay sao? Nàng phải nhanh quay về, nhanh lên. Ta thích những bông hoa nhỏ nhắn như thế này, giống như nàng vậy, vừa sôi nổi lại hoạt bát… Nàng đi rồi, trong cung trở nên vô cùng lạnh lẽo..."
Có rất nhiều cảnh như thế này, nhưng tiếc là ta không thể rời đi vì nhiều lí do.
Ta cũng khó chịu, vì sao không biến thành lệ quỷ, bằng không có thể hù dọa hắn, nhưng ta không thể làm được như vậy.
Ta sẽ bị giam cầm trong cung của Lý Hoài như thế này, đến chết cũng không được yên ổn.