“Có gì đẹp chứ, chỉ là một cái đĩa lớn bị nứt thôi mà.” Bà cụ cười cười không để ý lắm, vừa nhìn thoáng qua đĩa đồng đầy trái cây, vừa bảo giáo sư Vương và mọi người: “Ăn nhiều trái cây một chút, ngọt lắm đấy!”
“Đây không phải là một cái đĩa nứt.” Cố Minh nói nhỏ, nhẹ nhàng xoa xoa mặt đĩa, cảm nhận nhiệt độ không ngừng truyền tới tay trái.
Cô thật không ngờ, một cái đĩa đựng trái cây mời khách của một hộ bị cưỡng chế di dời lại có thể là một thứ đồ cổ!
Nhiệt độ truyền tới tay trái còn cao hơn so với đĩa sứ buổi sáng khai quật được, nhưng điều khiến cô cảm thấy kỳ lạ chính là, lần này trong lòng không dấy lên một niềm vui sướиɠ quá lớn, mà đáy lòng cũng chỉ truyền đến vài tiếng vang rầu rĩ vụn vặt của đĩa đồng va chạm vào nhau mà thôi, khiến cho cô có một loại cảm giác ngột ngạt, không có sức sống.
Kỳ quái là, theo như nhiệt độ trên tay mà nói, niên kỷ của đĩa này nói thế nào cũng phải lâu hơn đĩa sứ buổi sáng kia mà.
Cố Minh nghĩ tạm thời không nói ra phát hiện của bản thân, mà dùng vẻ hiếu kỳ đánh giá đĩa đồng kia, đĩa đồng này đường kính khoảng 20 centimet, cao chừng 2 centimet, hình hoa hướng dương sáu cánh, hoa văn mặt trên thì Cố Minh không nhận biết được, cả chiếc đĩa hình như từng chịu sự đè ép của vật nặng, hơi biến dạng, màu sắc cũng tương đối tối tăm, mơ hồ lộ ra một chút ánh vàng. Cô nhìn một hồi, khẳng định đĩa không phải làm bằng vàng, cũng không phải bằng đồng, cảm thấy đĩa này vẻ như bằng bạc, nhưng lại không dám khẳng định.
Giáo sư Vương và mọi người được bà cụ mời nhiệt tình, đi tới chỗ Cố Minh và ông cụ bên này, nhìn quả xanh trên đĩa không nhịn được cười nói: “Đã lâu không thấy loại quả dại này, trước đây trên núi ở quê tôi cũng có, cứ vừa đến hè là tôi lại rất thích thú đi hái ăn.”
“Ôi, hóa ra là vậy, các vị ăn nhiều một chút, chúng ta ở đây thứ khác thì không nhiều lắm, nhưng loại quả dại này thì vô kể.” Bà cụ nghe xong thì vô cùng vui vẻ, đưa đĩa hướng giáo sư Vương.
“Thực sự rất cảm ơn.” Giáo sư Vương vui tươi hớn hở cầm lấy một quả trên đĩa bỏ vào miệng, trên mặt lộ vẻ thỏa mãn.
Phó Văn và Quản Đồng đã ăn trái cây trong lúc bà cụ bắt chuyện rồi.
“Cô bé, sao cháu không ăn, không vui sao? Cháu chỉ nhìn chằm chằm chiếc đĩa làm gì, đĩa này cũng không ăn được đâu.” Ông cụ thấy Cố Minh nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa, tay cầm trái cây không nhúc nhích, không nhịn được hỏi.
Câu hỏi này của ông cụ, thu hút sự chú ý của những người khác.
“Cô bé, cháu đừng nhìn trái cây này vẻ ngoài không đẹp, mùi vị của nó không tồi đâu.” Bà cụ cũng chú ý tới quả trong tay Cố Minh, cho rằng Cố Minh chưa từng thấy loại quả này trước đây, nên không dám ăn, vội vàng khích lệ.
“Không phải ạ, không phải cháu không thích, chỉ là…” Cố Minh vẻ mặt rối rắm, tựa như không biết làm sao biểu đạt ý tứ của mình.
“Sao vậy?” Giáo sư Vương kỳ quái hỏi, theo như ông biết, Cố Minh không phải loại người quá thanh tao như vậy.
Cố Minh đưa trái cây vào miệng cắn một miếng, chỉ vào đĩa trái cây nói: “Em thấy chiếc đĩa này nhìn rất được, chung quy cảm thấy…”
Giáo sư Vương cũng là người tinh anh, thấy Cố Minh ấp a ấp úng như vậy, lập tức ý thức được chiếc đĩa có vấn đề.
Phó Văn và Quản Đồng nghe Cố Minh nói, hướng tầm mắt về phía chiếc đĩa.
“Cụ ông à, tôi có thể xem chiếc đĩa này của cụ không?” Giáo sư Vương hỏi.
“Chỉ là một cái đĩa, ông muốn xem thì xem… nhưng mà, chiếc đĩa này làm sao vậy?” Ông cụ kỳ quái nhìn giáo sư Vương.
Bà cụ nhanh nhạy hơn ông cụ một chút, thấy tình huống này thì đưa tay nhéo ông cụ: “Người ta chính là đội khảo sát điều tra gì đó cơ đấy, ông bớt nói nhảm đi!”
Mau chóng dọn những trái cây trong đĩa ra, bà cụ không để ý chỉ nhỏ giọng lầm bầm với ông cụ, đưa chiếc đĩa không cho giáo sư Vương.
Giáo sư Vương cảm ơn bà cụ, cầm chiếc đĩa lớn trong tay quan sát tỉ mỉ, ngón tay nhẹ nhàng miệt dọc theo đường hoa văn trên đĩa, giống như giám định thường ngày, không nói một lời, nét mặt có chút nghiêm túc.
Lúc trước chiếc đĩa đựng đồ, Cố Minh thấy không rõ, lúc này đĩa ở trong tay giáo sư Vương, cô mới có cơ hội ghé vào một bên thận trọng quan sát.
Ngoại trừ một ít đường hoa văn cô không nhận ra, trên mép đĩa có khắc chòm hoa trong tán lá, ở trung tâm đĩa còn khắc một hỏa diễm bảo châu, xung quanh trang trí với những hình động vật kỳ lạ, xung quanh những con vật kỳ lạ còn có sáu đóa hoa kết từng đôi một xếp vờn quanh.
Các hoa văn nhìn coi như là đẹp mắt, dù đáy đĩa gồ ghề, có vết tích bị va đập, làm hỏng mỹ cảm của toàn bộ chiếc đĩa.
“Sư phụ, đĩa này nhà ta làm sao vậy?” Sau nửa ngày, bà cụ rốt cuộc không nhịn được, dè dặt hỏi giáo sư Vương.
Giáo sư Vương giương mắt liếc nhìn bà cụ, hỏi: “Chiếc đĩa này nhà cụ từ đâu có vậy ạ?”
“Cái này là hồi môn của ta, trong nhà nghèo đến hoảng, lấy không được thứ tốt gì, cuối cùng liền đem ít nhiều đĩa trong nhà cho ta.” Bà cụ hơi thương cảm nói.
“Nói như vậy cụ cũng không biết rốt cuộc chiếc đĩa này từ đâu mà có, vậy xin hỏi nhà cụ ở đâu?” Giáo sư Vương lại hỏi.
Cố Minh chăm chú nhìn giáo sư Vương, mà Phó Văn và Quản Đồng liếc nhìn nhau, mơ hồ có chút hiểu ý tứ của giáo sư Vương.
“Nhà của ta cách nơi này hai đỉnh núi, nếu nói đi đường thì cũng khá lâu đấy.” Bà cụ chỉ chỉ về một phương.
Cố Minh và mọi người mắt sáng lên, phương hướng bà cụ chỉ chính là hướng phát hiện mộ chôn tập thể trước kia.
“Hai cụ ơi, chiếc đĩa này tôi thấy hẳn là đĩa hoa văn bọ cạp thời nhà Đường, nhưng vật tốt như vậy, chỉ tiếc lại có chút hư hại, làm cho giá trị của nó giảm xuống rất nhiều.” Giáo sư Vương chậm rãi nói.
“Thời nhà Đường?” Ông cụ nhảy dựng lên, đứng bật dậy khỏi ghế, vẻ mặt không thể tin nhìn giáo sư Vương.
Bà cụ nghe vậy thì mừng rỡ, xoa xoa tay, hai mắt tỏa sáng nhìn chiếc đĩa nói: “Ta đã biết đồ cưới của ta sẽ không phải đồ tầm thường mà, may mà nhiều năm như vậy ta vẫn giữ lại, nhớ năm đó lúc ông nội ta còn sống, trong nhà cũng không tệ! Vị sư phụ này, theo như ông nói đĩa này của ta là đồ cổ, không biết có giá trị bao nhiêu?”
“Đĩa này là bạc pha vàng, đồ vàng bạc thời nhà Đường rất ít khi đem ra chợ, giá cả không cao lắm, tôi đoán chừng đĩa này hẳn là có thể có giá khoảng năm, sáu vạn.” Giáo sư Vương đưa trả đĩa cho bà cụ, cười nói: “Cụ nên giữ gìn thật tốt mới đúng.”
“Ôi chao, vị sư phụ này chính là đại ân nhân nhà chúng ta!” Bà cụ ôm lấy chiếc đĩa liên tục hướng giáo sư Vương cúi đầu tỏ vẻ kính phục, cả người kích động hôn chiếc đĩa trong lòng.
Về phần ông cụ sau khi nghe giáo sư Vương đoán giá đã sớm choáng váng, ngơ ngác nhìn chiếc đĩa trong lòng bà cụ, không biết nên phản ứng thế nào.
Năm, sáu vạn đồng đối với thành phố lớn chi phí cao mà nói thì không đáng gì nhiều, nhưng đối với hai ông bà cụ ở vùng núi xa xôi này thì lại là một khoản vô cùng lớn, đây quả thực chính là từ trên trời rơi xuống một cái bánh nhân thịt, nhất thời làm cho hai người bọn họ choáng váng.
“Thầy Vương, bọ cạp chính là loài động vật kỳ lạ trên đĩa kia ạ?” Thật vất vả mới trấn an được bà cụ đang kích động, Cố Minh không nhịn được nói ra thắc mắc của mình.