“Giáo sư Vương.” Cố Minh không ngờ lại có thể gặp giáo sư Vương ở đây, lập tức chột dạ không dám ngẩng đầu lên nhìn, lặng lẽ núp phía sau anh Kim.
“Cho dù vóc dáng Tiểu Kim có lớn, cũng không che chắn được cho em đâu.” Giáo sư Vương vốn là đang nghiêm mặt lại thấy Cố Minh hành động như vậy, không nhịn được mỉm cười trong lòng, chẳng qua là trên mặt vẫn một bộ dạng nghiêm túc.
Anh Kim thấy Cố Minh bị giáo huấn, vội vã hòa giải: “Giáo sư Vương tới rồi, ông chủ Trịnh đã dặn dò cháu đợi bác từ trước, ông ấy có chút việc nên lát nữa mới đến được.”
Cố Minh âm thầm kêu khổ, đồng thời dùng ánh mắt ai oán nhìn anh Kim, nếu biết trước giáo sư Vương hôm nay sẽ tới, cô đã đi từ sớm rồi.
“Mấy hôm trước, giao bài tập cho em, hôm nay đi học còn chưa đến nửa ngày, đã chạy tới chỗ này rồi.” Giáo sư Vương không nghĩ sẽ bỏ qua cho Cố Minh đơn giản như vậy, cố ý không chú ý tới anh Kim ở bên cạnh.
Ông vẫn cảm thấy Cố Minh là người có thể thành tài, thường ngày luôn bất giác quan tâm nhiều hơn, chỉ có điều từ sau khi Cố Minh giao du với một người bạn trai giàu có nào đó thì học hành bắt đầu hời hợt, trong lòng ông đối với điều này còn có một chút tiếc hận.
Về việc bạn trai của Cố Minh kết hôn, đám sinh viên cũng có buôn chuyện một chút, ngay cả ông cũng có nghe nói. Hôm nay giờ lên lớp thấy Cố Minh trước mắt, ông cũng không biết nên nói gì.
Chỉ có điều nếu đã không có bạn trai, vậy thì càng phải học cho tốt, sau đó dốc sức rèn luyện, sao có thể vẫn tiếp tục ba ngày đánh cá, hai ngày sưởi nắng thế này được.
“Về việc giả ốm xin phép…” Cố Minh còn chưa đủ lo lắng.
Giáo sư Vương hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Cố Minh: “Giáo sư Trương muốn dẫn chuyên ngành giám định gốm sứ ra ngoài tập huấn chuyên sâu thực tế, nếu em có thời gian cũng nên đi theo học hỏi chút kiến thức, những cái khác đừng nghĩ nhiều.”
Cố Minh ngẩng đầu, nhìn nửa bên mặt cố ý nghiêng đi của giáo sư Vương, trong lòng ấm áp.
Giáo sư Vương tuy nói là nghiêm khắc, nhưng cuối cùng vẫn là vì quan tâm tới cô, ngẫm lại quãng thời gian đã qua từng vì Đỗ Hào bỏ bê bài vở, trong lòng xấu hổ, vì một tên đàn ông như vậy, có thể thiếu chút nữa uổng phí tâm sức đặc biệt của giáo sư Vương và giáo sư Trương đối với mình.
“Em trở về sẽ báo danh.” Cố Minh mỉm cười với giáo sư Vương.
Nhưng mà chuyện này còn chưa hết, tuy nói Cố Minh giả ốm xin nghỉ, giáo sư Vương còn cho cô một mình làm luận về giám định ngọc khí, yêu cầu nộp sau chuyến tập huấn thực tế theo giáo sư Trương.
Điều này khiến Cố Minh bày ra vẻ mặt đau khổ, tuy cô đã viết xong nhiều bài luận, nhưng bây giờ thì một lại một ngày đừng mong ngủ sớm.
Sau khi Cố Minh trở về trường học lập tức báo danh tham gia tập huấn chuyên sâu thực tế với chuyên ngành của Bạch Phương Phương, thời gian xuất phát dự định là thứ sáu.
Buổi tối trở về kí túc xá, Bạch Phương Phương lôi kéo cô hỏi thẳng có đúng Đỗ Hào tới ức hϊếp cô hay không.
Cố Minh lúc đầu không hiểu Bạch Phương Phương nói gì, sau mới biết hóa ra một màn chuyện tốt bị Đỗ Hào ngăn cản ở cổng trường vào buổi sáng bị người ta nhìn thấy, không đến nửa ngày liền truyền cho tất cả mọi người đều biết, còn được sáng tác ra nhiều phiên bản khác nhau, nhưng đều khiến Bạch Phương Phương mơ hồ thấy tức giận.
Chẳng qua là sáng sớm Cố Minh nóng ruột chạy đi, quên cả mang điện thoại di động, Bạch Phương Phương không tìm được người, chỉ có thể nghẹn ác khí trong lòng.
Cố Minh nghe xong thì tức giận, thảo nào buổi chiều đi học, những người đó ở một bên len lén quan sát cô, một bên khe khẽ thì thầm, cô còn tưởng bởi chuyện Đỗ Hào vứt bỏ mình và kết hôn với Kiều Thanh Nhã, không nghĩ tới còn có chuyện này.
Tất cả là do tên Đỗ Hào dây dưa không dứt kia, vốn đã đủ phiền rồi, hắn còn chạy đến trường học làm cho phiền thêm.
Thật vất vả mới trấn an được sự căm phẫn trào dâng của Bạch Phương Phương, Cố Minh ngã vào giường suy xét tất cả mọi chuyện phát sinh hôm nay.
Tay trái chạm tới đồ cổ có giá trị sẽ nóng lên, chi phiếu bồi thường của Đỗ Hào, còn có Từ Lệ và Kiều Thanh Nhã vô cùng xinh đẹp nữa, tất cả đều khiến cô có loại cảm giác bất lực không nói nên lời.
Tổng kết một chút, mới chỉ có thể xác định ngọn nguồn của hiện tượng thần kỳ trên tay trái, hẳn là do chiếc vòng ngọc trên tay kia.
Vết máu bên trong vòng ngọc vẫn còn, hơn nữa còn có hiện tượng ngấm vào bên trong, cô nghĩ gỡ vòng ngọc xuống xem, kết quả là mất rất nhiều sức lực cũng không thể tháo ra được. Hôm trước lúc tắm cô còn sợ không cẩn thận làm mẻ vòng ngọc nên tháo ra để một bên, quá trình vô cùng thuận lợi, vậy mà hôm nay thế nào cũng không thể lấy được ra, hoàn toàn khác với hôm trước.
Vòng ngọc ông nội cho, chỉ có kiểu dáng rất phổ thông, làm bằng bạch ngọc, theo như lời ông nội là do đời trước truyền lại, cũng không nói vòng ngọc này có chỗ nào đặc biệt hay không.
Cô nhìn kỹ, vòng ngọc này không tính là rất tốt, chỉ được cái ôn nhuận nhẵn nhụi, độ sáng bóng tốt, quả thực cũng có chút năm tuổi, dù sao cũng không tồi, nhưng thế nào cũng sẽ không khiến người ta thích ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cố Minh nhìn tay trái, có thể vì đêm qua nghỉ ngơi không tốt, chỉ trong chốc lát liền mơ màng ngủ, giống như những đêm khác, đêm nay cô cũng mơ thấy chiếc vòng ngọc, hơn nữa cũng mơ hồ cảm thấy nơi đeo vòng ngọc trên tay trái không ngừng tỏa nhiệt.
Nhoáng một cái đã đến thứ sáu, giáo sư Trương điểm danh xong nhân số đi tập huấn lần này rồi cùng mọi người xuất phát.
Sự thật chứng minh, việc Cố Minh quyết định tham gia tập huấn chuyên sâu thực tế là chính xác, trong thời gian vài ngày, lời đồn trong trường học liên quan đến chuyện của cô và Đỗ Hào ngày càng lan truyền mạnh mẽ, ngay cả những người ở học viện khác cũng biết một chút, thật sự khiến cô thấy rất đau đầu.
Lần tham gia tập huấn này có khoảng hai mươi người, phần lớn đều chuyên tâm học tập, không quan tâm tới lời đồn đại tám chuyện, lúc này Cố Minh mới có thể thở ra một hơi.
Bởi là chuyên ngành giám định gốm sứ, cho nên mục đích chuyến tập huấn thực tế này là tới nơi vốn nổi danh trong ngoài nước về đồ gốm sứ, trấn Cảnh Đức.
trấn Cảnh Đức nằm ở tỉnh Giang Tây, phía Đông Bắc Trung Quốc, trong lịch sử cùng với Hán Khẩu Trấn, Phật Sơn Trấn và Chu Tiên Trấn là tứ đại danh trấn của cả nước. Trấn Cảnh Đức vốn có danh xưng là “Từ Đô”, là lò nung nghìn năm cháy không ngừng nghỉ. Ngoài tạo hình đồ sứ rất đẹp, phong cách đa dạng, trang trí phong phú, phong cách đặc biệt, phong cách “Bạch như ngọc, minh như kính, bạc như chỉ, thanh như khánh” đã truyền bá tiếng tăm khắp trong ngoài nước.
Thanh hoa, lung linh, phấn thải, men màu, hợp thành bốn từ truyền thống nổi danh của đồ gốm sứ trấn Cảnh Đức.
Giáo sư Trương dẫn bọn họ tới trấn Cảnh Đức tập huấn chuyên sâu thực tế, không chỉ muốn họ tiến thêm một bước trong việc hiểu rõ đồ gồm sứ, mà quan trọng hơn là tăng cường tính thực tiễn cho sinh viên.
Đồ gốm sứ của trấn Cảnh Đức có đủ loại, thật thật giả giả nhiều không kể xiết, trong đó có những thứ mà ngay cả những người có chứng nhận giám định gốm sứ cũng không nhất định có thể biết được chính xác, để cho sinh viên luyện tập mắt nhìn không thể tốt hơn.
Lúc tới trấn Cảnh Đức đã là buổi chiều, đoàn người cấp tốc tới khách sạn đã đặt trước để cất đồ đạc, tiện thể ăn một bữa, rồi theo giáo sư Trương tham quan bảo tàng gốm sứ trấn Cảnh Đức.
Bảo tàng gốm sứ trấn Cảnh Đức được xây dựng năm 1954, kết cấu ba tầng, tầng một và hai là phòng triển lãm. Phòng triển lãm lại phân thành năm khu dựa theo niên đại của đồ vật, Cố Minh và Bạch Phương Phương theo sát giáo sư Trương, nghe giáo sư giới thiệu lần lượt.
Giáo sư Trương hiển nhiên rất quen thuộc với nơi này, ông giảng giải tốt không khác gì hướng dẫn viên du lịch, dẫn đến nhiều khách du lịch cũng bỏ lại hướng dẫn viên chuyên biệt của mình để đi theo giáo sư Trương, trong đó có một vài du khách nước ngoài còn yêu cầu chụp hình chung với giáo sư, khiến đám sinh viên đi theo âm thầm cười trộm không ngừng.
Tham qua viện bảo tàng đối với sinh viên mà nói thực ra không quá hấp dẫn, dù sao đồ của viện bảo tàng cũng chỉ có thể nhìn mà không thể sờ, ít nhiều khiến người ta có cảm giác ngứa mà không thể gãi, cho nên sau khi kết thúc hành trình ở viện bảo tàng, đợi giáo sư Trương tuyên bố giải tán cho phép tự do hoạt động, đám người liền giống như chim sổ l*иg, túm năm tụm ba chạy đi.
Cố Minh đương nhiên đi cùng với Bạch Phương Phương, hai người bàn bạc một phen, cuối cùng quyết định tới phố đồ cổ, đồng hành cùng vài nhóm sinh viên khác.
Mục địch của các cô cũng không phải là các cửa hàng trong phố đồ cổ, theo như anh chị khóa trên đã tới đây nói qua, trong các cửa hàng này phân nửa đều là đồ giả, nếu có hứng thú thì có thể xem, không hứng thì dạo phố, đường trên phố đồ cổ không thiếu những thứ hay ho để nhìn.
Đường phố rất tấp nập, không chỉ có đồ gốm sứ, mà còn có các sập hàng bán đủ loại đồ cổ, người bán ngồi trên chiếu, người mua ngồi chồm hổm ra giá. Đồ đồng, tiền, tranh chữ, vv… đều lưu lại hơi thở của thời cổ đại, khiến người ta khó phân biệt thật giả.
Cố Minh và Bạch Phương Phương vừa mới tới trước một sập hàng, chủ sập liền sáp lại gần, cầm trên tay một bình hoa sứ, thấp giọng nói: “Hai vị nhìn xem, đây là thứ tốt, đời nhà Thanh đó!”