Vương Manh ấn vào mu bàn tay, nhìn thấy quần áo của mình đã được gấp gọn gàng đặt trên tủ đầu giường, lúc này cô ấy lại thấy buồn cười.
Mọi người đều nói các bác sĩ nếu không cuồng sạch sẽ thì chắc chắn là mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD), thậm chí còn có người vừa cuồng sạch sẽ vừa bị OCD.
Dịch Thi là loại thứ ba nhỉ, cả phòng sạch sẽ ngăn nắp, ngay cả sàn nhà cũng trắng xóa, quần áo gấp gọn gàng, còn xếp theo kích thước lớn nhỏ, xếp trên cùng là áo ngực.
Điều này thì Vương Manh hiểu lầm Dịch Thi, ngay cả chủ cũ cũng không đến nỗi cực đoan như thế, chứng bệnh cũng không nghiêm trọng, nhà cửa sạch sẽ là công lao của người giúp việc, ngoài phòng thí nghiệm và bát đĩa, những cái khác đều không phải tự dọn rửa.
Sau khi ấn tay năm phút, Vương Manh nhặt quần áo lên, thứ mùi sạch sẽ cho thấy ngay cả đồ lót cũng đã được giặt sạch, mặc dù không còn gì riêng tư nhưng cô ấy vẫn không khỏi đỏ mặt lên.
Mặc quần áo bước vào phòng vệ sinh, cô ấy lại một lần nữa phải ngạc nhiên trước sự cẩn thận và chu đáo của đối phương, đồ dùng vệ sinh cá nhân đều được chuẩn bị sẵn sàng cho cô ấy, ngay cả cốc cũng được rót đầy nước, bàn chải đánh răng cùng kem đánh răng cũng được đặt sẵn đó cho cô ấy dùng.
Cô ấy nghĩ mình điên rồi mới thấy ấm lòng rồi cảm động, hay lắm, lành sẹo quên đau.
"Đến đây."
Dịch Thi cầm máy sấy tóc đứng trước bàn trang điểm, vẫy tay về phía mái tóc ướt của Vương Manh.
Vương Manh ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống, trải qua hai ngày sống không bằng chết, cô ấy không còn dũng khí phản kháng nữa, dù trong lòng thế nào cũng đều ngoan ngoãn nghe lời.
Dịch Thi bật máy sấy tóc, dùng tay kiểm tra nhiệt độ trước khi sấy tóc cho Vương Manh, nhìn vào dáng vẻ dịu dàng chăm chú, động tác nhẹ nhàng của Dịch Thi, Vương Manh không khỏi đắm chìm trong ảo ảnh lần nữa.
"Xong rồi, cục cưng." Dịch Thi hôn lêи đỉиɦ đầu còn mùi dầu gội của cô gái, tắt máy sấy tóc rồi kéo Vương Manh đứng dậy.
Bữa sáng là sandwich với sữa bò, Vương Manh nhìn thấy sữa bò thì khựng lại một chút nhưng vẫn cầm cốc lên nhấp một ngụm, hôm nay là thứ Hai nên cô nghĩ đối phương sẽ không đánh thuốc mình nữa.
Nhìn thấy điện thoại di động và ví của mình trên bàn, Vương Manh vừa cầm chiếc bánh sandwich lên vừa cắn một miếng vừa cầm điện thoại di động lên xem.
Một cuộc gọi nhỡ là của mẹ, cô gái cau mày nghi ngờ, trước đó cô ấy đã nói cuối tuần sẽ đi ngoại thành chơi với bạn và bảo mẹ đừng gọi điện vì sóng kém.
Liếc nhìn Dịch Thi, Vương Manh bấm số của mẹ.
"Tiểu Manh à? Con đã về đến nhà rồi hả? Đừng lo cho mẹ nhé, mẹ đang ở bệnh viện đây."
"Bệnh của mẹ lại tái phát nữa ạ?" Vương Manh nghe vậy, căng thẳng.
“Không, là con nhờ bạn xin quỹ cứu trợ gì đó mà, sáng sớm thứ Bảy bạn con đưa mẹ đến bệnh viện rồi, nói là sáng hôm nay sẽ có thể phẫu thuật.”
"Tiểu Manh à, thằng bé kia rất tốt đấy, giúp mẹ thu dọn đồ đạc, còn chạy tới chạy lui mang vào bệnh viện cho mẹ, là bạn trai của con phải không?"
"Thằng bé nào cơ ạ?" Vương Manh khó hiểu.
"Là Lê Bình đó, không nói nữa, mẹ phải đi thử máu đấy, nếu không có vấn đề gì thì hôm nay có thể phẫu thuật rồi, khi nào con đi làm lại nói tiếp."
Mẹ Vương Manh nói xong một câu chốt rồi vội vàng cúp điện thoại.
Nhìn điện thoại bị cúp máy, Vương Manh hơi sửng sốt, sau đó ngẩng đầu nhìn Dịch Thi như nhớ ra điều gì đó.
"Là tôi sắp xếp, tôi sẽ đích thân mổ, cục cưng đừng lo lắng, ăn nhanh kẻo muộn." Dịch Thi khẽ nhếch khóe miệng, dịu dàng nhìn Vương Manh.
"Ừ..."
Cúi đầu ăn bánh mì, Vương Manh giấu đi đôi mắt đỏ hoe, thực ra Dịch Thi không cần phải làm nhiều như vậy cho cô ấy, không làm cô ấy vẫn không phản kháng được thôi.
Cái gọi là quỹ cứu trợ đó cũng là kiệt tác của đối phương phải không?