Sau khi có kết quả thi tốt nghiệp trung học, Cố Phỉ và Giang Thu Ngôn đã ở bên nhau.
Trong buổi tiệc tốt nghiệp, "hành vi lãng mạn" từ bỏ các câu hỏi trắc nghiệm vì tình yêu của hắn được lan truyền rộng rãi, người ta gọi hắn là "Chiến thần tình yêu".
Tôi bưng ly rượu ngồi trong góc tối nhìn hai người bị đám người vây quanh ở giữa, khẽ nhấp một ngụm nước trái cây trong ly.
Bạn thân Tống Hiểu bên cạnh đã bị sốc vì không thể hiểu nổi:
"Cậu ta đ-i-ê-n rồi sao? Tự tay c-h-ặ-t đứt tương lai của mình?"
"Chỉ vì một tương lai không chắc chắn với Giang Thu Ngôn?"
Đúng vậy, lần này giữa tương lai và Giang Thu Ngôn hắn đã lựa chọn Giang Thu Ngôn.
Kiếp trước, trước khi thi tốt nghiệp trung học tôi đã lén lấy thư tình của hắn để giúp hắn lựa chọn tương lai, nhưng thứ tôi nhận được lại là sự oán hận cả đời của hắn.
Thậm chí sau khi phát hiện tôi thầm mến hắn, hắn vẫn chán ghét nói với tôi:
"Ôn Thiển, tôi không có hứng thú với người ghen tị thành tính, tâm cơ ác độc, sự yêu thích của cô khiến tôi ghê tởm."
Thật ra không phải tôi giấu thư tình không đưa cho hắn, mà vào đêm sau khi thi đại học kết thúc tôi đưa lại thư tình cho hắn.
Nhưng khi hắn cầm thư tình đi tìm Giang Thu Ngôn, lại nhận được câu trả lời từ chối:
"Cố Phỉ, thành tích của chúng ta chênh lệch nhiều như vậy, căn bản sẽ không thể học cùng một trường thì làm sao có thể ở bên nhau? Xa nhau bốn năm sao?"
"Em cần một người bạn trai có thể ở bên cạnh em bất cứ lúc nào, anh có thể làm được không?"
Cố Phỉ hồn bay phách lạc trở về nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, ngày hôm sau cha mẹ hắn liền hốt hoảng tìm tôi, nói Cố Phỉ dự định thay đổi trường đại học đã chọn, bảo tôi đi khuyên nhủ hắn.
Tôi cũng không quá bất ngờ.
Nhưng khi tôi tìm thấy Cố Phỉ còn chưa kịp mở miệng, ánh mắt hắn đã dừng lại trên người tôi, cười nhạo nói:
"Sao? Trộm thư tình một lần còn chưa đủ, Ôn Thiển, giờ cô còn muốn phá hỏng một lần nữa sao?"
Đứng ở đầu cầu thang gió lùa qua, rõ ràng là trời đang nắng đẹp lại có chút lạnh, tôi cúi đầu nhìn dáng vẻ suy sụp bực bội của hắn, chỉ nói một câu:
"Cố Phỉ, để đi tới được ngày hôm nay, cậu đã đi ròng rã mười hai năm."
Cuối cùng, vì cha mẹ hắn lấy tính mạng ra đe dọa, Cố Phỉ đã từ bỏ việc sửa nguyện vọng.
Cũng không thể ở bên Giang Thu Ngôn.
Kể từ đó, tôi trở thành thủ phạm ngăn cản hắn và Giang Thu Ngôn ở bên nhau, trở thành đối tượng trút giận mỗi khi hắn nhớ tới.