Thế Thân Trọng Sinh Vạn Người Mê

Chương 15: Lời đồn nổi lên bốn phía

Cố Nghiêu lần đầu tiên tìm người đi đánh người, không ngờ lại thất bại ê chề.

Cố Nghiêu âm thầm siết chặt điện thoại, hạ giọng nói: "Phiền cậu trấn an bọn họ một chút, khi nào họ ra ngoài, tôi sẽ trả đủ tiền."

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói cảm kích của người đàn ông: "Tôi đây trước tiên thay các huynh đệ cảm ơn anh!"

Cố Nghiêu nhàn nhạt đáp lại.

Hai người nói thêm vài câu nữa rồi cúp máy.

Cố Nghiêu lại ngồi xuống bàn học, nhưng lần này anh ta lại không thể nào tập trung được.

Tại sao lại như vậy?

Cố Nghiêu không phải là người nhẫn nhịn, anh ta luôn luôn là trả thù cho những gì mình bị tổn thương. Vì vậy, sau khi về nhà vào thứ sáu, Cố Nghiêu đã lập tức tìm người điều tra Khương Tầm Mặc.

Khương Tầm Mặc là một người rất kín đáo, là người ngồi cuối cùng trong lớp. Anh rất ít tham gia các hoạt động của lớp, thậm chí mỗi khi lớp học thể dục, Khương Tầm Mặc đều xin nghỉ.

Có người nói sau lưng rằng Khương Tầm Mặc có thể là mắc một căn bệnh bẩm sinh nào đó, vì vậy mới có thể xin nghỉ học thể dục.

Khi biết được điều này, Cố Nghiêu đã cố ý tìm thêm vài người để đánh Khương Tầm Mặc, chỉ để không cho anh có cơ hội trốn thoát.

Anh ta cũng không yêu cầu đám người đó nhất định phải đánh Khương Tầm Mặc đến mức phải nằm viện, chỉ cần cho Khương Tầm Mặc nếm thử một chút cảm giác bị đá vào bụng như ngày hôm đó anh đã làm.

Nhưng ai có thể ngờ rằng Khương Tầm Mặc, một kẻ tay không bắt ruồi, không chỉ không hề bị thương, mà còn khiến anh ta sắp bị đưa vào đồn cảnh sát.

Nghĩ đến vết thương ở bụng của mình vẫn chưa lành, Cố Nghiêu càng thêm khó chịu.

Có vẻ anh ta cần phải tìm hiểu kỹ hơn về Khương Tầm Mặc.

……

Theo hẹn với Khương Tầm Mặc, Diệp Triều Nhiên đã thức dậy rất sớm vào sáng hôm sau.

Cậu thậm chí còn chưa ăn sáng đã ra khỏi nhà.

Tống Nhã rất thất vọng về điều này, hỏi cậu ra ngoài sớm như vậy làm gì.

Diệp Triều Nhiên giấu việc học đánh nhau, chỉ nói mình đi chạy bộ ở trường để rèn luyện sức khỏe.

Tống Nhã có chút bất đắc dĩ, nhưng Diệp Bùi lại ủng hộ, còn cho Diệp Triều Nhiên thêm một ít tiền tiêu vặt, dặn cậu nhất định phải nhớ ăn sáng sau khi vận động.

Diệp Triều Nhiên cũng không biết học đánh nhau sẽ diễn ra như thế nào, sợ vận động quá sức nên không dám ăn sáng trước.

Tuy nhiên, khi đi ngang qua cửa hàng bánh bao ướt yêu thích của mình, cậu vẫn không kìm được mà vào, và tiện thể mua một phần cho Khương Tầm Mặc.

Đến cổng trường Nhất Trung, Diệp Triều Nhiên đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở trong màn sương sớm.

Cậu mỉm cười vẫy tay với Khương Tầm Mặc, Khương Tầm Mặc liền đi tới.

"Đi thôi." Khương Tầm Mặc nói.

Diệp Triều Nhiên nhìn thấy đồng phục của Khương Tầm Mặc dính đầy sương mù, ngạc nhiên một chút: "Cậu đến lâu rồi?"

Khương Tầm Mặc nói: "Vừa đến."

Diệp Triều Nhiên cho anh xem túi bánh bao ướt trong tay: "Tôi mang theo bữa sáng, chúng ta là ăn ngay bây giờ hay ăn sau khi kết thúc?"

Khương Tầm Mặc nhìn vào bánh bao ướt trong tay cậu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ăn sau khi kết thúc đi, buổi huấn luyện có thể sẽ hơi kịch liệt."

Lúc này Diệp Triều Nhiên vẫn chưa hiểu được ý của Khương Tầm Mặc, cho đến khi theo anh đến nhà, nhìn thấy huấn luyện viên đang đứng ở phòng huấn luyện, Diệp Triều Nhiên mới giật mình nhận ra.

Nhà Khương Tầm Mặc ở ngay tòa cao ốc đối diện trường học, 22 tầng có nguyên một tầng đều là nhà anh, nên có một phòng tập luyện diện tích không khác mấy so với phòng tập thể thao cũng không có gì lạ.

Nhưng vấn đề là, huấn luyện viên ở đâu?

Khương Tầm Mặc nhìn đôi mắt kinh ngạc của Diệp Triều Nhiên, đôi mắt thiếu niên là mắt hạnh tiêu chuẩn, tròn xoe rất xinh đẹp, lúc giật mình đôi mắt đẹp ấy sẽ hơi trợn to, lông mi dài còn theo nhịp chớp mắt rung động nhẹ nhàng, như là cánh bướm chợt lóe qua.

“Không phải cậu dạy tôi sao?” Diệp Triều Nhiên hỏi.

Khương Tầm Mặc: “Huấn luyện viên sẽ dạy cậu,” anh dừng một chút lại bổ sung: “Tôi không thích dạy người.”

Thực ra, đai đen Taekwondo đã sớm có tư cách dạy người, chỉ là Khương Tầm Mặc vẫn không thích tiếp xúc thân thể với người khác.

Mặc dù trên người Diệp Triều Nhiên có mùi hương dễ chịu, nhưng ai có thể đảm bảo sau khi vận động cậu sẽ không ra mồ hôi?

Khương Tầm Mặc không thể chấp nhận được.

May mắn là Diệp Triều Nhiên rất nhanh đã chấp nhận điều này, buông bữa sáng liền chuẩn bị vào phòng tập luyện.

“Đã chuẩn bị quần áo tập luyện cho cậu, cậu muốn thay không?” Khương Tầm Mặc hỏi.

Diệp Triều Nhiên lúc này mới hậu tri hậu giác nhận ra.

Khương Tầm Mặc không phải là vì không muốn tiếp xúc thân thể với cậu và ghét mùi mồ hôi, mới có thể định địa điểm tập huấn ở nhà anh, còn chuẩn bị quần áo tập luyện cho cậu sao?

Như vậy quả thực rất tiện lợi, sau khi tập huấn kết thúc Diệp Triều Nhiên còn có thể đi tắm rửa một cái.

“Được, tôi đi thay một chút.” Nếu Khương Tầm Mặc đã chuẩn bị chu đáo như vậy, Diệp Triều Nhiên đương nhiên không thể từ chối.

Hơn nữa, điều quan trọng hơn là, cậu thực sự không muốn mang theo một thân mồ hôi đi học cả ngày.

Vì là ngày đầu tiên học Taekwondo, huấn luyện viên Tiểu Triệu cũng không thể dạy những thứ quá phức tạp, chỉ bắt đầu từ kiến thức cơ bản.

Nhưng Diệp Triều Nhiên ở tuổi này học Taekwondo vẫn còn chậm, khi làm động tác cơ bản cậu đau ra biểu tình bao.

Cũng may lúc này Khương Tầm Mặc cũng không ở đây, Diệp Triều Nhiên cũng mới hơi chút buông lỏng một chút.

Hoàn thành toàn bộ động tác cơ bản, Diệp Triều Nhiên nằm liệt trên mặt đất.

Tiểu Triệu nhìn cậu mệt đến không được, liền nói: “Nếu không hôm nay cứ tạm dừng ở đây, tôi thấy các bạn cũng sắp đến giờ đi học rồi, ngày mai tiếp tục.”

Diệp Triều Nhiên thở hổn hển, điên cuồng gật đầu.

Tiểu Triệu cười một tiếng, kéo cậu dậy: “Lên, đừng nằm trên mặt đất, vừa mới vận động xong.”

Diệp Triều Nhiên bị anh ta lôi dậy, chậm rãi ra khỏi phòng tập huấn luyện, vừa lúc gặp phải Khương Tầm Mặc từ phòng tập thể thao đối diện đi ra.

Vẫn là tháng tư, Khương Tầm Mặc chỉ mặc áo ba lỗ và quần đùi. Diệp Triều Nhiên liếc mắt nhìn tứ chi lộ ra của anh, đường cong cơ bắp cân xứng đẹp, trên còn có một lớp cơ bắp mỏng hơi nhô, điển hình mặc đồ nhìn gầy cởi đồ có thịt.

Diệp Triều Nhiên lại nhìn mắt cánh tay chân của mình, cậu vẫn cần phải luyện tập thêm nữa!

“Kết thúc rồi à?” Khương Tầm Mặc hỏi.

Diệp Triều Nhiên gật đầu: “Ừ, đúng rồi, vừa lúc tôi muốn hỏi một chút, cậu mời huấn luyện viên Triệu đến đây trả phí như thế nào vậy, tôi đưa tiền cho cậu.”

Khương Tầm Mặc không nói gì, nhìn về phía Tiểu Triệu đằng sau cậu.

Tiểu Triệu điên cuồng lắc đầu, anh ta chẳng nói gì cả, vừa rồi Diệp Triều Nhiên vẫn luôn hỏi, anh ta đều nói công ty của họ là hợp tác với Khương Tầm Mặc, anh ta là nhận lương theo tháng!

Khương Tầm Mặc tiếp thu tín hiệu của anh ta, thu hồi ánh mắt nói: “Không cần tiền.”

Diệp Triều Nhiên: “Cái gì?”

“Huấn luyện viên Triệu vẫn luôn là huấn luyện viên riêng của tôi, cũng không phải cố ý để anh ta đến dạy cậu, chính là dạy tôi thời gian thuận tiện dạy cậu một chút.” Khương Tầm Mặc nói.

Tiểu Triệu nghe vậy mắt trợn trắng, ngài đã là đai đen Taekwondo, còn cần anh ta dạy sao?

Ngài đi thi lấy chứng chỉ hành nghề đã có thể mở quán Taekwondo!

“Tôi cũng không thể không đưa cậu tiền đi?” Diệp Triều Nhiên thật ngại ngùng, “Nếu không cậu tính thời gian tôi học, tôi trả phí cho cậu? Nếu cậu không cần tiền, tôi cũng không thể làm phiền cậu.”

Diệp Triều Nhiên đã nói như vậy, lúc này lại cự tuyệt cũng không hay.

Khương Tầm Mặc liền gật gật đầu.

Tiểu Triệu lúc này đã thay xong quần áo, đi ra đối bọn họ nói: “Hôm nay tôi liền đi trước.”

“Huấn luyện viên hẹn gặp lại!” Diệp Triều Nhiên đã cùng Tiểu Triệu rất thân thiết.

Tiểu Triệu phất phất tay, Khương Tầm Mặc đưa anh ta ra cửa.

Đi đến cửa thang máy, Tiểu Triệu rốt cuộc lại không nhịn được tò mò hỏi: “Cái này, nam sinh này không phải là bạn trai của cậu chứ?”

Tiểu Triệu cùng Khương Tầm Mặc quen biết đã lâu, Khương Tầm Mặc chính là anh ta dạy Taekwondo.

Đêm qua chợt nhận được điện thoại của Khương Tầm Mặc nói anh ta đến Nam thị làm huấn luyện viên, Tiểu Triệu không chút do dự cự tuyệt.

Nhưng vì cái gì anh ta hôm nay vẫn xuất hiện ở đây?

Thật sự là Khương Tầm Mặc trả quá nhiều!

Tiểu Triệu rất khó không động lòng.

Khương Tầm Mặc nghe vậy nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta.

Tiểu Triệu liền cười to, vốn dĩ muốn vỗ vỗ bả vai Khương Tầm Mặc, nhưng nghĩ đến thói ở sạch của Khương Tầm Mặc liền nhịn xuống.

"Khó được thấy cậu vui vẻ đưa một người xa lạ về nhà, lớn lên còn khá xinh đẹp, không phải bạn trai cậu mà còn nguyện ý bỏ ra nhiều tiền như vậy mời tôi đến dạy học?" Tiểu Triệu hiểu Khương Tầm Mặc, chỉ là nhìn thấu không chọc phá.

Khương Tầm Mặc suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn cần thiết giải thích: "Không phải, cậu ấy là..." Suy nghĩ một chút, Khương Tầm Mặc thay đổi một từ phù hợp: "Là cậu ấy đang theo đuổi tôi."

Tiểu Triệu tức khắc cười càng vui vẻ: "Theo đuổi cậu? Chà, theo đuổi cậu còn đuổi đến nhà cậu? Xem ra không xa nữa là xác nhận quan hệ rồi!"

Khương Tầm Mặc lạnh mặt nói: "Tôi không yêu đương."

Tiểu Triệu hừ cười, được, cậu nói cái gì là cái đó.

Dù sao thời gian còn dài, anh ta chờ ngày Khương Tầm Mặc tự vả mặt!

……

Khương Tầm Mặc hôm nay cũng không phải cố ý tiễn Tiểu Triệu, chủ yếu là Tiểu Triệu vừa đến Nam thị, một chỗ ở cũng không có, anh liền đưa Tiểu Triệu đến đây.

Diệp Triều Nhiên chỉ cho rằng tầng 22 là nhà của Khương Tầm Mặc, thực ra cậu đã nhầm, tòa nhà này đều là của Khương Tầm Mặc.

Vì tiện lợi cho việc dạy học sau này, Khương Tầm Mặc liền để Tiểu Triệu ở trọ dưới lầu.

Diệp Triều Nhiên thực sự mệt muốn chết, khi Khương Tầm Mặc trở về thì cậu vẫn lười biếng ngồi trên sàn nhà.

Khương Tầm Mặc liền nói: "Cậu không thể ngồi."

Diệp Triều Nhiên bĩu môi: "Đói, mệt, không muốn động."

Khương Tầm Mặc chần chừ một lát mới đi lên trước, trong không khí không có mùi mồ hôi khó chịu, càng đến gần càng có thể ngửi được mùi sữa bò nhàn nhạt trên người Diệp Triều Nhiên bởi vì vận động ra mồ hôi mà toát ra.

Hẳn là mùi sữa tắm, rất dễ chịu.

Tựa như ngày hôm qua, Khương Tầm Mặc vươn tay về phía Diệp Triều Nhiên.

Chỉ là lần này, là anh chủ động vươn tay.

"Lên." Khương Tầm Mặc nói.

Diệp Triều Nhiên không thể làm gì khác hơn là vươn tay mượn lực đứng lên.

Chờ cậu đứng vững, mới hậu tri hậu giác mà lui về sau một bước.

"Cậu tránh xa tôi một chút, tôi còn chưa tắm rửa đâu!" Diệp Triều Nhiên nói, "À đúng rồi, phòng tắm nhà cậu ở đâu? Tôi có thể đi tắm rửa một chút không?"

Khương Tầm Mặc chỉ một hướng, lại không cho Diệp Triều Nhiên đi: "Đợi thêm hai mươi phút rồi đi tắm, ăn sáng trước đi."

Diệp Triều Nhiên ngửi thấy mùi trên người mình nói: "Vậy cậu tránh xa tôi một chút."

Khương Tầm Mặc không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nói: "Tôi đi hâm nóng bữa sáng trước."

Anh dẫn theo Diệp Triều Nhiên mang bữa sáng vào phòng bếp.

Diệp Triều Nhiên cũng không phải người ngồi mát ăn bát vàng, liền đi theo giúp đỡ.

Nói là giúp đỡ thực ra cũng chính là giúp đỡ lấy sữa đậu nành từ hộp ra, rót ra ly rồi dùng lò vi sóng hâm nóng một chút.

Ăn xong bữa sáng, lại đi tắm rửa một cái, Diệp Triều Nhiên cùng Khương Tầm Mặc vừa đến phòng học, chuông vào học liền vang lên, nắm chặt thời gian này đúng là không sai chút nào.

Diệp Triều Nhiên vừa bước vào lớp học, toàn bộ sự chú ý của cậu đều đặt ở bài học trên lớp, căn bản không để ý đến hầu hết các bạn trong lớp đều đang nhìn cậu và Khương Tầm Mặc với ánh mắt cực kỳ tò mò nhưng lại cố gắng kìm nén khi hai người bước vào lớp.

Phó Tân rất muốn nhịn sự tò mò của mình, nhưng cuối cùng cậu ta vẫn không nhịn được, lấy điện thoại ra, lén lút gửi một tin nhắn cho Khương Tầm Mặc:

【 Mặc ca, trên diễn đàn trường học đều đang đồn rằng cậu và Diệp Triều Nhiên đang hẹn hò? Còn đi gặp gia đình nữa! Thật hay giả? 】

Khương Tầm Mặc khó hiểu trả lời tin nhắn của Phó Tân:

【? 】

Tác giả có lời muốn nói:

Khương Tầm Mặc, Diệp Triều Nhiên: Không tin đồn, không bịa đặt!

Sau khi vận động xong không thể lập tức tắm rửa, sau khi ăn xong cũng không thể lập tức tắm rửa... Khi mình viết chương này mình cũng rất bối rối, cuối cùng suy nghĩ một chút, sau khi ăn xong tắm rửa nguy hiểm có vẻ hơi nhỏ một chút? Mình khiến cho các nhân vật sau khi ăn xong đi tắm rửa QAQ mọi người coi như là sau khi ăn xong tắm rửa của họ không có nguy hiểm đi! Đúng! Chính là không có!