Lò Gạch

Chương 8

Bà ta mặc một chiếc áo khoác đen có cúc áo kiểu cổ điển, đứng bất động bên giường, tóc rối bù che cả khuôn mặt.

Giống như trong lò gạch, tôi không thể nhìn rõ mặt bà ta, nhưng tôi có thể cảm nhận được bà ta đang nhìn tôi.

Nỗi sợ hãi to lớn tràn trong ngập cơ thể, tôi theo bản năng muốn hét lên, nhưng không biết tại sao, giống như bị ma đè, đột nhiên không thể cử động hay nói được.

Tôi không dám mở mắt, răng đánh lập cập.

Suốt cả đêm đến khi trời gần sáng, tôi như được vớt lên khỏi mặt nước, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Bạn cùng phòng nhìn thấy tôi như vậy thì rất ngạc nhiên: "Lâm Lâm, cậu bị sao vậy? Mặt cậu nhợt nhạt quá. Gặp quỷ à?"

Nghe cậu ấy nói xong tôi càng run dữ dội hơn.

Tôi lấy điện thoại ra định gọi cho mẹ, nhưng vừa bấm số lại lưỡng lự, đường đến trường xa, mẹ lại nhút nhát, nếu biết thì sẽ rất sợ hãi.

Tôi biết đó không phải là mơ, nhưng lúc đó tôi vẫn đang tự lừa dối mình, thuyết phục bản thân rằng có thể đó thực sự chỉ là một cơn ác mộng.

Thế là tối hôm sau tôi ôm chăn chen vào giường ngủ với bạn cùng phòng.

Tuy nhiên, đến nửa đêm, tôi run rẩy mở mắt ra lại nhìn thấy bà ta lần nữa.

Bà ta đứng cạnh giường bạn cùng phòng của tôi, mái tóc dài xõa xuống, bất động nhìn tôi.

Trong lòng tôi vô cùng sợ hãi, tôi run rẩy vùi đầu vào chăn, rúc vào cạnh bạn cùng phòng, trải qua một đêm dài kinh hoàng.

Rạng sáng hôm sau, tôi có thể xác nhận, thứ trong lò gạch đó đã tìm đến tôi.

Chỉ trong vài ngày, tôi sụt cân rất nhiều, khuôn mặt trở nên hốc hác, môi nhợt nhạt và trông vô cùng tiều tuỵ.

Tôi cũng đến bệnh viện, vì cả ngày tinh thần hoảng hốt, mặt mũi quá khó coi, nên phụ đạo viên đã nhờ một người bạn cùng phòng đi cùng tôi đến bệnh viện để kiểm tra.

Kết quả xét nghiệm thật bất ngờ: Tôi bị u não.

Sau đó tôi trở về nhà.

Mẹ tôi nhất quyết đòi đi chùa hoặc nhờ một vị đại sư nổi tiếng đến xem.

Nhưng bố tôi không tin, ông hút thuốc và nổi giận với mẹ tôi.

"Khối u đã to như vậy rồi mà me vẫn còn tin thần thánh à? Em có não không? Có bệnh thì đến bệnh viện đi. Dù phải đập nồi bán sắc tôi cũng sẽ chữa trị cho con gái.”

Tôi biết vì bệnh của tôi mà họ đau buồn đến mức không ăn uống được mấy ngày liền.

Bố tôi, người vốn luôn mạnh mẽ, mà nay tóc đã điểm thêm vài sợi bạc.

Sau khi cãi nhau với mẹ tôi, ông ấy không nói lời nào đưa tôi đến bệnh viện.