Nhân Ngư Thương

Chương 51

Lưu Mai nhìn tôi bằng ánh mắt sáng rực, vẻ mặt tràn đầy vui mừng:

"Hoàn thành!"

"Tướng công, đây là con rối em mới làm. Anh có thích không?"

Trương Cường kinh ngạc nhìn chằm chằm tôi từ trên xuống dưới, xoa xoa cằm:

"Trông không tệ, cực khổ cho cô rồi!”

Lưu Mai hiếm khi được khen ngợi nên có chút vui mừng, cô ta nhìn Trương Cường với đôi mắt đầy ái mộ, ân cần đẩy tôi về phía Trương Cường:

"Tướng công, xin hãy đặt tên cho con rối này."

Trương Cường suy nghĩ một chút:

"Được rồi, không biết con rối này sẽ sử dụng được bao lâu, gọi là Xuân Nương đi."

Nghe được hai chữ "Xuân Nương", đôi mắt của Lưu Mai tối sầm lại, một tia hận ý thoáng hiện lên trên khuôn mặt.

"Lưu Ly, Lưu Ly, tôi đã trở lại!"

Cửa sân bị đẩy ra, Thương Bắc Tinh phong trần gió bụi phóng vào, xông thẳng vào phòng tôi.

Hắn gõ cửa hồi lâu mới thấy mấy người chúng tôi đang đứng trước cửa phòng Trương Cường.

Lưu Mai vội vàng chạy tới tiếp Thương Bắc Tinh, chột dạ nhìn hắn:

“Tối hôm qua Tống cô nương đã đi ra ngoài rồi, nói là đi tìm cậu. Hai người vẫn chưa gặp nhau sao?”

Lần này đến lượt Thương Bắc Tinh giật mình:

“Cô ấy đi tìm tôi sao?”

"Ôi, cái con người này, thật là không nghe lời!"

Sau khi phàn nàn, Thương Bắc Tinh quay người rời đi, Lưu Mai gọi với theo:

"Thương công tử, nhìn mồ hôi đầy trên trán cậu kìa. Hay là uống một cốc nước trước rồi hẵng đi?"

Thương Bắc Tinh xua tay rồi sải bước đi như gió, suốt cả quãng đường không nhìn tôi lấy một lần.

Tôi đứng ở một bên, cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.

"Xuân Nương, quay vào phòng."

Ngay khi Trương Cường vừa dứt lời, tôi bị khống chế nhấc chân bước theo hắn ta về phòng.

"Bang!"

Cánh cửa sau lưng nặng nề đóng lại, nghĩ đến những con rối tả tơi mà Trương Cường ném ra khỏi nhà, lòng tôi như rơi xuống đáy vực.

Tôi đã cố gắng hết sức nhưng ngay cả một ngón tay cũng không thể động đậy.