Cô ta đặt chiếc đèn dầu lên bàn, tiến tới sờ sờ mặt tôi một cách say mê:
"Cô đẹp quá, tôi thậm chí không muốn biến cô thành hình dáng khác nữa."
Tôi hất mặt, lạnh lùng nhìn cô ta:
"Tất cả đều là trò quỷ của cô? Cả tóc của tôi và Thương Bắc Tinh cũng bị cô lấy mất đúng không?"
Lưu Mai cười duyên dáng, bộ dạng vốn xấu xí lúc này lại có mấy phần quyến rũ:
"Đừng lo lắng, sau khi tôi biến cô thành con rối, sẽ đến lượt Thương Bắc Tinh. Từng người từng người một, tướng công tôi buổi tối ngủ không thể không có con rối được."
Vậy nên, tất cả con rối, đều do người thật biến thành?
Tôi ch/ết lặng nhìn Lưu Mai, kinh hãi không nói nên lời.
Sao bọn họ dám? Có đến hơn một ngàn con rối trong thị trấn!
Biểu cảm của tôi khiến Lưu Mai rất hài lòng, cô ta che miệng cười vui vẻ:
"Trên thế gian này không hề có nghệ nhân làm con rối. Cái gọi là kỹ thuật chế tạo con rối thực ra là ma thuật hắc ám biến con người thành con rối."
Tôi khó hiểu nhìn Lưu Mai:
"Cô...cô là phù thủy hắc ám, nếu cô đã là phù thủy hắc ám, thì tại sao mỗi ngày còn để cho Trương Cường đánh cô?"
Lưu Mai nheo mắt, tựa hồ không hiểu lắm vì sao tôi lại hỏi câu này:
"Có người đàn ông nào không đánh vợ? Chồng tôi không trộm cướp, không cá cược, chỉ thích nghiên cứu con rối, đôi khi đánh tôi một vài cái để giải tỏa thôi, có gì đâu?"
"Hơn nữa tôi cũng không phải phù thủy hắc ám, chúng tôi chỉ biến con người thành con rối, không làm gì khác cả."
Lưu Mai trả lời mọi câu hỏi của tôi, cô ta nói rằng tất cả những người làm con rối trong thị trấn này đều là người nhà họ Lưu.