Trương Viễn không thể chịu đựng được cú sốc này nên đã nhờ Lưu Mai làm cho một con rối giống hệt Uyển Nương.
Anh ta rất yêu quý con rối, chăm sóc nó hàng ngày rất chu đáo, ngay cả quần áo trên người con rối cũng do anh ta tự tay làm.
Lúc này, một cơn gió thổi qua, chiếc váy rộng của Uyển Nương bị gió thổi bay sát vào người, để lộ cái bụng hơi nhô ra.
Đồng tử của tôi đột nhiên co rút, bụng của Uyển Nương trông như bụng của một người phụ nữ đang mang thai ba, bốn tháng.
Cô ta đây là... một con rối mang thai?
Nhưng khi Uyển Nương lâm bệnh nặng qua đời, cô ấy không có mang thai...
Lưu Mai cảm động trước sự si tình của Trương Viễn, cô ấy kể vì để có thể làm một con búp bê giống hệt Uyển Nương, Trương Viễn đã vẽ không ít tranh về Uyển Nương.
Có bức tranh cô ấy đang cúi đầu đọc sách, có bức cô ấy đang chơi đùa trên cái xích đu trong sân, có bức cô ấy đang ngủ say.
Mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười, từng động tác khi ngồi hay nằm, đều được Trương Viễn vẽ rất tỉ mỉ, sợ búp bê do Lưu Mai làm ra chưa đủ giống.
Khi đến nhà Trương Viễn, tôi nhìn thấy thư phòng của anh ta treo đầy những bức tranh, vẽ Uyển Nương vóc dáng nhỏ nhắn, dung mạo kiều diễm, là một cô nương cực kỳ xinh đẹp và dịu dàng.
Và tôi có thể đảm bảo rằng, bụng Uyển Nương trong những bức tranh này đều không to như vậy.
Lưu Mai dẫn Trương Viễn vào phòng, con rối trong bếp bắt đầu đi ra thu xếp bát đĩa, quét dọn đống bừa bộn trên sàn nhà.
Tôi nháy mắt với Thương Bắc Tinh, sau khi vào phòng đóng cửa lại, tôi lập tức hỏi Thương Bắc Tinh:
"Anh nhìn thấy bụng của Uyển Nương chưa?"
Nghe xong lời của tôi, sắc mặt Thương Bắc Tinh trở nên nghiêm túc:
“Trước kia tôi từng nghe người trong trấn nói, Uyển Nương lúc đầu bệnh rất nặng, Trương Viễn đã đi khắp nơi để tìm danh y đến chữa trị cho cô ấy.”
“Và người cuối cùng xem bệnh cho Uyển Nương là Đường đại phu ở thị trấn bên cạnh.”
Thương Bắc Tinh quyết định đến gặp Đường đại phu để hỏi thăm tình hình, trước khi ra ngoài, hắn đã dặn dò tôi rất nhiều, dặn tôi phải ở trong nhà, không được chạy lung tung, yên tâm chờ hắn trở về.
Tôi không nhịn được đuổi hắn đi, Thương Bắc Tinh có lúc như một ông già, lải nhải rất nhiều.
Tôi cũng không phải người bình thường, mà là nhân ngư, sức mạnh của tôi gấp mười lần người thường, cho dù Lưu Mai và Trương Cường thật sự có vấn đề, tôi cũng có thể dùng vũ lực để giải quyết.
Sau khi Thương Bắc Tinh rời đi, Lưu Mai mang tới mấy cái bánh bao, vẻ mặt lúng túng:
"Tống cô nương, thực xin lỗi về bữa cơm vừa nãy... cô ăn tạm mấy cái bánh bao này cái đã, ngày mai tôi đi mua một ít thịt, nấu cho cô một bữa ăn ngon."