Nhân Ngư Thương

Chương 38

Lưu Mai cúi đầu đứng trước mặt tôi, ánh mắt dán chặt vào đầu con rối tôi đang cầm trên tay.

"Hả? À, của chị đây."

Tôi như tỉnh lại từ trong mơ, đưa cho cô ấy cái đầu con rối vừa nhặt được, Lưu Mai đưa tay cầm lấy rồi quay người bước vào nhà, còn đóng cả cửa ra vào lẫn cửa sổ lại.

Vợ chồng nhà này có hơi kỳ quái...

"Lưu Ly, tôi đã trở lại rồi đây, đoán xem tôi mang cho cô cái gì?"

Thương Bắc Tinh đẩy cửa bước vào trong sân, nhìn thấy tôi liền kiêu ngạo đưa cho tôi một con rối cao bằng nửa người.

Con rối này có hình dáng của một bé trai, khoảng bốn, năm tuổi, kháu khỉnh bụ bẫm, trông rất đáng yêu.

"Con rối này rất lợi hại, không chỉ có thể giặt quần áo mà còn có thể quét nhà!"

Thương Bắc Tinh đưa tay ấn vào dưới nách con rối, nó lập tức đi đến góc sân, cầm chổi bắt đầu quét.

Tôi nhăn mặt trợn mắt nhìn Thương Bắc Tinh:

"Con rối này giá bao nhiêu? Anh dùng số tiền chúng ta tiết kiệm được để mua con rối này đúng không?"

Thương Bắc Tinh chột dạ sờ mũi:

"Tiền hết thì kiếm lại! Sợ cái gì!"

Tôi thở dài. Thị trấn nhỏ này được gọi là thị trấn con rối, hết sức kỳ quái. Tôi thực sự không muốn ở đây lâu hơn nữa.

Trong thị trấn, người người, nhà nhà đều biết làm con rối, những con rối có bề ngoài giống như người thật, lại có nhiều chức năng, dễ khiến người khác nhầm tưởng giả thành thật.

Thị trấn còn có một kỹ viện con rối, nghĩ đến từng hàng con rối im lặng đứng ở cổng kỹ viện, tôi cảm thấy nổi hết cả da gà.

Trong các cửa hàng, trên đường phố và thậm chí là ở nhà, khắp nơi đều có những con rối có hình dáng đa dạng, trông rất sống động.

Ngoài việc không thể nói chuyện và có vẻ mặt đờ đẫn, thậm chí có lúc tôi còn không thể phân biệt được sự khác biệt giữa chúng và người thật.

Những người lạ gặp phải trên đường, người phục vụ ở quán rượu, người đánh xe, tất cả những thứ bạn tưởng là người thật, ở đây tất cả đều là con rối.

Tôi đã ở thị trấn này được vài ngày, số lượng con rối tôi nhìn thấy còn nhiều hơn cả người thật.

Thấy tôi không nói gì, để lấy lòng, Thương Bắc Tinh chủ động kể cho tôi nghe về Lưu Mai.

Cha của Lưu Mai là nghệ nhân làm con rối nổi tiếng nhất vùng, Lưu Mai cũng thừa hưởng tay nghề điêu luyện của cha cô ấy.

Vì vậy, khi Lưu Mai mười tám tuổi, dù tướng mạo xấu xí, vóc người thấp bé nhưng vẫn có người đến cửa hỏi cưới cô.

Trương Cường cao lớn, dung mạo tuấn tú, gia cảnh khá giả, có một căn nhà trong trấn với hai mảnh sân nhỏ.

Theo lý thuyết, ngoại hình của Lưu Mai không xứng với Trương Cường cao to tuấn tú.

Nhưng Trương Cường lại có một sở thích, hắn đặc biệt thích con rối nữ. Toàn bộ số tiền tiết kiệm được của gia đình đều bị hắn dùng để mua con rối.

Hơn nữa, cứ vài ngày hắn lại làm vỡ một con nên cha mẹ hắn nghĩ ra một cách, thay hắn hỏi cưới Lưu Mai.

Sau khi kết hôn với Lưu Mai, Trương Cường không đến cửa hàng để mua con rối nữa.

"Cô biết không? Tôi nghe nói Trương Cường yêu thích con rối đến mức ám ảnh. Hắn mỗi đêm đi ngủ đều ôm con rối, còn Lưu Mai thì ngủ riêng một mình."

Tôi nhíu mày, nhớ lại con rối vừa bị quăng xuống sân, không thể gật đầu bừa bãi với những lời này:

"Thích con rối? Nói là thích phá hỏng con rối mới đúng..."

"Ờ, thôi kệ đi. Hãy đặt tên cho con rối của chúng ta. Cô thấy đấy, thằng bé trông kháu khỉnh bụ bẫm như vậy, gọi là Đầu Đầu được không?" Thương Bắc Tinh kéo tôi lại gần con rối, cẩn thận kể về sự lợi hại của nó, “Điều tuyệt vời ở đây là Đầu Đầu khác với những con rối khác ở chỗ là nó có biểu cảm."