Nhân Ngư Thương

Chương 34

"Cô có ngửi thấy mùi kỳ lạ trong không khí không?"

Trên đường toàn là rắn, côn trùng, chuột, kiến chạy tán loạn, ồn ào đến thế nhưng cũng không có ai mở cửa nhìn thử.

Khi nãy tôi ôm Thương Bắc Tinh chạy trên đường, cảm thấy nơi này hoang vắng như một thị trấn ma.

Chất lượng giấc ngủ của người dân trong thị trấn này tốt ghê, náo loạn như vậy mà họ vẫn không tỉnh?

"Đại pháp sư?”

“M/ẹ k/iếp!”

"Lưu Ly, mau mau mau, chúng ta phải đi mau! ! !

"Tên đại pháp sư khốn kiếp đó định phóng hỏa cả thị trấn!!!"

Tôi bị lời nói của Thương Bắc Tinh làm cho sửng sốt, đầu óc đờ đẫn trong giây lát:

"Phóng, phóng hỏa?"

Thương Bắc Tinh nắm vai tôi cản lại:

“Hắn bố trí kết giới không chỉ để vây khốn bệnh dịch và những cô gái bị thần lnih nguyền rủa mà còn để vây tất cả mọi người ở chỗ này.”

“Trong hỏa hoạn, mọi bệnh dịch đều sẽ hóa thành tro bụi”.

“Một thị trấn nhỏ đổi lấy ba người bị thần linh nguyền rủa, đại pháp sư vẫn có thể được thăng quan tiến chức, lưu danh sử sách!”

Mạng sống của người nghèo không hề đáng giá nhất.

Hoàng đế khuyến khích người dân sinh con, đồng thời ban hành rất nhiều thuế độc sinh.

Nếu nam nữ tròn 18 tuổi mà chưa kết hôn thì sẽ bị coi là phạm pháp và sẽ bị bắt bỏ tù.

Mỗi gia đình phải sinh ít nhất 5 con gái.

Nếu sinh thiếu một người thì thuế sẽ tăng 10%, nhưng sinh một bé trai có thể thay thế được ba bé gái.

Dân chúng bình thường phải đóng 30% thu nhập hàng năm của họ dưới dạng thuế, giống như gia đình chúng tôi chỉ có một con gái thì sẽ phải đóng 70%.

Vì vậy, thứ không thiếu nhất trên thế giới này chính là con người.

"Lưu Ly, nhanh lên!"

Thương Bắc Tinh đổ mồ hôi đầm đìa, tôi nghiến răng đỡ hắn dậy, sức lực trong cơ thể lại ngày càng yếu đi.

Nơi quỷ quái này nóng quá.