Nhân Ngư Thương

Chương 16

Hắn càng cười vui vẻ hơn, khoe hàm răng trắng đều tăm tắp:

"Rất vui được gặp ngươi, ta tên là Thương Bắc Tinh, là một thợ săn tiền thưởng."

"Ta là, ừm, ông ngoại của ngươi phái ta tới gϊếŧ các ngươi."

Hắn vừa dứt lời, cha mẹ ta trợn mắt rồi hôn mê bất tỉnh. Tống tiên sinh thì loạng choạng vài bước rồi ngồi phịch xuống đất.

Sắc mặt ông ta tái nhợt, ánh mắt Tống tiên sinh nhìn chằm chằm vào Thương Bắc Tinh:

"Ngươi chính là tên thợ săn tiền thưởng ba không, có tiếng xấu đồn xa, Thương Bắc Tinh?”

Thương Bắc Tinh tức giận:

"Vu khống! Tất cả đều là vu khống! Ta rõ ràng cao quý, thanh lịch, nhã nhặn và đẹp trai như vậy. Sao ngươi lại nói ta không có uy tín, không nguyên tắc, và không có tư cách hả!"

Ta ôm đứa bé vào lòng, cảm thấy thế giới này thật nực cười.

Tống tiên sinh, người đặt tên cho ta, muốn coi ta như một người thử thuốc.

Cha mẹ ta, những người đã nuôi ta từ nhỏ, chỉ muốn bán ta lấy tiền.

Và nhân ngư giả đó thực ra được ông ngoại ta thuê để gi/ết ta?

"Thương Bắc Tinh, bọn họ vì sao lại muốn gi/ết ta?”

Ta miễn cưỡng hỏi Thương Bắc Tinh, nhưng Tống tiên sinh lại tỏ ra khinh thường:

"Những đứa trẻ được sinh ra giữa con người và nhân ngư vốn dĩ đã thấp kém và không xứng đáng được sống trên thế gian này".

Thương Bắc Tinh nhìn ta đầy thông cảm:

"Mẹ ngươi trong tộc nhân ngư có địa vị cao quý, nhân ngư cao quý không thể có con với loài người thấp hèn được. Nếu ngươi còn sống, ngươi chính là nỗi nhục của cả dòng họ nhân ngư."

"Ha ha, ha ha ha ha"

Ta cẩn thận đặt đứa bé sang một bên, sau đó vỗ tay cười lớn:

"Được, được!"

“Khi ta còn là con người, người ta gọi ta là cóc ghẻ và nói ta xấu xí đến mức không đáng được sống trên thế gian này”.

"Hiện tại ta sắp trở thành một nhân ngư xinh đẹp, ngươi lại nói ta là một nhân ngư thấp kém, không đáng để sống trên đời!"

"Con người muốn gi/ết ta, nhân ngư cũng muốn gi/ết ta. Được, tốt lắm!”

Thương Bắc Tinh giả vờ lau mắt:

"Thật là thảm, thật sự là quá thảm."

Lời còn chưa dứt, hắn đã bay lên không trung, con dao găm trong tay ném vào ngực Tống Thanh Trúc.

“Đi ch/ết đi!”

Tống Thanh Trúc ngã xuống, Thương Bắc Tinh khinh thường vỗ tay:

"Chậc chậc, vu y lại dễ dàng bị gi/ết như vậy, thật vô dụng!"

Sau khi gϊếŧ Tống Thanh Trúc, hắn chậm rãi đi đến chỗ cha mẹ ta, lấy ra một gói bột rắc thẳng lên mặt họ:

"Hehe, vỏ san hô mười ngày rắc lên mặt sẽ có tác dụng tốt hơn. Ba ngày là đủ rồi!"