Nhân Ngư Thương

Chương 14

Nhân ngư nói chỉ cần một ngày là có thể giải độc, ta ngâm mình trong biển chín ngày, đến đêm vẫn còn chút ngứa ngáy.

Ngày mai là sinh nhật thứ 15 của ta.

Ta tin rằng tất cả sự thật sẽ được tiết lộ vào ngày đó và ta cũng đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cho tất cả mọi thứ.

Sáng sớm, mẹ ta đi loanh quanh trong nhà như người điên.

Lúc nào cũng có điều để phàn nàn, một lúc nói sân dơ bẩn và bắt ta quét sạch sân. Một lúc sau lại kêu chăn có mùi, bắt ta phơi chăn.

Khi ta vào phòng của cha mẹ lấy chăn, ta thấy có một chiếc giường nhỏ bên cạnh giường của họ.

Chiếc giường nhìn có vẻ nhỏ nhắn, giống như dành cho một đứa bé, trên giường có một chiếc lục lạc cũ kỹ và một chiếc mũ đầu con hổ.

Ta lặng lẽ rời khỏi phòng, nhanh chóng làm việc.

Từ đêm ta nhảy xuống biển ngày hôm đó, ta không bao giờ nói với họ một lời nào nữa mà chỉ im lặng làm việc.

Họ không nhận thấy ta có điều gì bất ổn, dù sao thì ta cũng luôn ít nói như vậy.

Sau một ngày bận rộn, đến tối, cha mẹ ta long trọng thay quần áo mới và yêu cầu ta mặc một bộ quần áo có ít miếng vá nhất:

"Nhanh lên, nhanh mở cửa!"

Cha ta đứng trước cửa lo lắng xoa tay, còn mẹ thì đỏ mặt vì phấn khích.

Trong ánh đèn đêm mờ ảo, ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang chậm rãi bước về phía sân nhà chúng ta.

Ta mở cửa sân, người đàn ông nở một nụ cười rất dịu dàng:

"Lưu Ly."

Là Tống tiên sinh.

Nhìn thấy ông ấy bước vào sân, cha ta không khỏi vui mừng nói:

"Vu y đại nhân, con trai ta đâu?"

Vu y đại nhân? Tống tiên sinh là vu y?

Ta bị tin tức này làm cho kinh sợ, Tống tiên sinh mỉm cười nhấc chiếc giỏ trên tay lên.

Lúc này ta mới nhìn thấy trên tay phải của ông ấy đang cầm một giỏ thức ăn lớn, trong giỏ có một em bé đang ngủ!

Cha đẩy ta ra, bước tới bế đứa bé từ trong giỏ lên.

Mẹ ta cũng chen vào, đưa tay chạm vào chiếc nôi, bà ấy cười mà nước mắt chảy dài trên má:

“Con trai, con ngoan của mẹ, mẹ đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi…”

Ta bị cha đẩy ngã xuống đất, ngơ ngác ngồi nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mặt.

Con trai?

Không phải mẹ đã nói bà mang thai cặp song sinh, do ta đã không báo trước mà đòi ra nên em trai đã ch/ết vì khó sinh rồi ư?

Tống tiên sinh nhìn thấy cha mẹ ta bế con, liền lấy trong túi ra một nắm tiền vàng, ít nhất cũng phải hơn chục đồng.

Ông đưa tiền cho mẹ ta:

"Ta đã thực hiện lời hứa của mình, từ nay về sau, Lưu Ly sẽ là người thử thuốc của ta."