Ngư Bất Phục

Chương 1: Huyện Trúc Sơn

Sơn bất tại cao, hữu tiên tắc danh.

Không biết bắt đầu từ triều đại nào, nếu một ngọn núi không có nhiều chuyện linh dị thần tiên ma quái, thì thật xấu hổ khi để tên nó trong biên niên sử của quận.

Trên ngọn núi này có một vị tiều phu gặp được thần tiên, tòa núi kia có một con hồ ly trắng báo ân. Ở cùng ngọn núi đó, tiên nhân có thể chỉ đường, nhưng yêu quái lại muốn ăn thịt người, cũng không biết tiên nhân và yêu quái làm sao có thể hòa thuận làm hàng xóm.

Người đọc sách cười nói rằng: "Tử bất ngữ quái lực loạn thần".

Dân chúng địa phương lại tin tưởng không nghi ngờ, hơn nữa lại thật cẩn thận, lo sợ cho rằng sẽ đắc tội Sơn Thần, hay đắc tội các linh hồn ở trong núi. Bọn họ truyền miệng rất nhiều điều kiêng kị khi đi vào núi, cũng yêu cầu con cháu phải tuân theo.

Huyện Trúc Sơn, chính là một chỗ như vậy.

Tên là Trúc Sơn, trên thực tế không có ngọn núi nào như vậy ở đây, chỉ là những ngọn núi xanh, nước trong xanh và những cây tre tươi tốt ở đây đã đặt cho nó cái tên như vậy. Tổng cộng có hơn chục ngọn núi lớn nhỏ, nếu tính theo đỉnh núi thì còn nhiều hơn nữa.

Dãy núi vờn quanh, con đường gập ghềnh khó đi, sản vật cằn cỗi, vị trí hẻo lánh, cho dù chiến tranh thổi quét Trung Nguyên, cũng rất khó đốt tới nơi này. Nơi này tuy nhỏ bé nghèo nàn, nhưng lại rất ổn định yên bình, cơ hồ không có vấn đề gì lớn lao, chính quyền huyện mỗi ngày đều kiểm tra, tất cả những chuyện nhỏ nhặt như con gà ở phía đông, bức tường ở phía tây.

Huyện thành không lớn, chỉ có một con đường đi đến cuối.

Cách cổng chính quận khoảng mười bước, quán đầu tiên trên phố treo cờ thuốc, thảo dược đang phơi trên kệ gỗ trước cửa, một đồng tử tay chân nhanh nhẹn đang bận rộn chỉnh lý thảo dược, một bên cậu nhịn không được không khỏi liếc nhìn quầy hoành thánh bên kia đường.

Chủ quán đang khiêng đòn gánh, một đầu là châm lửa canh bếp lò, một đầu đem chén đũa gói hoành thánh. Có người gọi lại, ông liền buông gánh xuống, nấu một bát thức ăn nóng. Thực khách cũng không chú ý lăm, ngồi xổm ngồi xổm bên đường bắt đầu ăn.

Trời cứ se lạnh, sương trắng quyện hương thơm cứ lững lờ trôi.

Tiểu đồng ở hiệu thuốc không khỏi nhìn đi nhìn lại.

Thời điểm cậu lặng lẽ nuốt nước miếng, chủ quán gánh hoành thánh nhìn thấy đứa nhỏ này bộ dáng thèm nhỏ dãi, lập tức cười cười, nhặt một cái chén nhỏ sạch, múc đầy một chén canh hoành thánh, đi qua đường nhét vào tay tiểu đồng tiệm thuốc bắc.

“Không, Ngưu đại thúc, cháu ăn rồi.” Tiểu đồng ở hiệu thuốc nhanh chóng từ chối.

“Nhóc choai choai, bụng đã đói thành như vậy rồi. Hiện tại cách cơm chiều không còn sớm đâu, uống mau lên, thiết tiết lạnh thế này canh mau nguội lắm.” Chủ quán hoành thánh cười tủm tỉm mà nói, xong ông còn duỗi đầu hướng hiệu thuốc nhìn xung quanh liếc mắt một cái rồi nói, “Mặc đại phu không ở đây à?”

“Dạ Mặc đại phu lên núi hái thuốc rồi.” Tiểu đồng bán thuốc vén áo ngoài lên, cẩn thận xuyên qua lớp vải cầm chiếc bát..

Chén có chút nóng, hắn sợ cầm không nổi.

Dù sao tuổi cũng còn nhỏ, trên tay không có nhiều vết chai như vậy.

Món hoành thánh được làm từ thịt gà lôi, dù cho nhiều nước nhưng vẫn có mùi thơm ngon.

Sau khi thổi vài hơi, Tiểu đồng bán thuốc chậm rãi nhấp một ngụm, cơ thể cảm thấy ấm hơn một chút.

“Ngưu đại thúc tay nghề vẫn là tuyệt như vậy.”

“Ha ha, này còn nói.” Chủ quán hoành thánh cất bát đi, thuận miệng nói, “Người xưa thường nói, mùa đông không được lên núi, tại sao Mặc đại phu lại lên núi? Ở đây lạnh cóng, thu thập dược liệu quá nguy hiểm, hơn nữa, có thể hái thêm được loại thuốc gì?”

Tiểu đồng gãi gãi đầu, ủ rũ nói: “Cháu cũng không biết, Mặc đại phu chỉ nói muốn lên núi nhìn xem, có lẽ là lần trước vào núi phát hiện được thêm loại thảo dược nào đó?”

“Ồ!”

Chủ quán hoành thánh còn muốn nói thêm gì đó, thì thực khách bên cạnh vừa lúc cũng thả chén, lại đây nói tiếp: “Sợ là muốn tìm nhân sâm, nghe người ta nói, hái nhân sâm phải buộc chỉ đỏ, thì nhân sâm oa oa mới không chạy thoát được. Càng về mùa đông, càng là dễ tìm, nếu không cỏ cây tràn đầy, nhân sâm oa oa sẽ chui xuống đất, hoặc tùy tiện kiếm chỗ nào đó ngổi xổm, lúc đó cho dù có là mắt diều hâu, cũng tìm không ra.”

Chủ quán hoành thánh chợt hiểu ra, liên tục gật đầu.

Một gã đàn ông cao gầy đi ngang qua nghe được lời này, sắc mặt tái nhợt có vẻ âm trầm, dừng lại, nhìn tiệm thuốc với ánh mắt nham hiểm, đột nhiên quay người đi về phía quầy hoành thánh.

“Lão bản, cho một chén hoành thánh.”

Thanh âm gã khàn khàn khó nghe, hắn mặc áo bông cũ nát, thoạt nhìn trông không khác gì bá tánh bình thường, thậm chí còn có chút nghèo túng, nhưng trả tiền lại rất sảng khoái, tùy tay lấy ra mười mấy đồng tiền, đếm cũng không đếm, liền ném cho chủ quán hoành thánh.

“Ài, tôi đưa lại ngài bảy văn tiền xu.” Chủ quán vội vàng nói.

Nam tử tùy tiện vung tay lên, tỏ vẻ không cần, hắn dùng thanh âm khàn khàn hỏi: “Ta chân cẳng không tốt, lại còn có bệnh cũ, muốn tìm đại phu xem thử, không biết này huyện thành còn có đại phu khác hay không... Ta vừa rồi nghe nói đại phu của tiệm thuốc này ra ngoài rồi?

Tiểu đồng của tiệm thuốc quay đầu trở về sửa sang lại dược thảo, cũng không có đáp lời.

Chủ quán hoành thánh cười nói: “Thật không khéo, nơi này của chúng tôi chỉ có một vị đại phu, những người còn lại đều là người trong thôn, chỉ có thể xem cái đau đầu, sốt, không thể gọi là đại phu, cũng không thể cứu được những trường hợp cấp bách khác. Ngài nếu là vô cùng đau đớn, tôi có thể chỉ chỗ khác cho cậu đi tìm xem xem có thể trị được hay không, nếu có thể chịu đựng được, thì đợi tầm mấy ngày, chờ Mặc đại phu trở về.”

“Không biết Mặc đại phu bao nhiêu tuổi?” Nam tử thử thăm dò hỏi, “Hiện tại núi bị tuyết dày bao phủ, đi hái thuốc trong núi, sợ là mười ngày nửa tháng mới có thể trở về đi.”

Ông chủ quán hoành thánh không trả lời câu hỏi mà chỉ không ngừng khen ngợi y thuật của Mặc đại phu, ông ấy giản dị và thật thà, không tìm được lời lẽ hay thủ đoạn nào để khen ngợi nên chỉ nói là hay.

Vì thế thẳng đến khi chén hoành thánh nấu xong, gã cũng không thể tìm hiểu thêm được tin tức gì.

Gã nam tử trầm khuôn mặt, nhanh chóng ăn xong, ném chén xuống rồi rời đi.

Cho đến khi gã đi xa rồi, sắc mặt chủ quán lập tức biến đổi, thực khách lúc trước nói về nhân sâm cũng không biết từ hẻm nhỏ chui ra, một lần nữa tiến đến bên người chủ quán.

“Tần bộ khoái, ta thấy kẻ này có vấn đề, hắn hỏi thăm Mặc đại phu là muốn làm cái gì?” Ông chủ quán hoành thánh nói với thực khách.

“Là người ở nơi khác, có bảy tám người, trừ bỏ hắn lưu lại nơi này, những người khác ngày hôm qua đều đã vào núi.” Tần bộ khoái gật đầu nói, “Ta đi tìm thêm mấy huynh đệ để mắt tới bọn chúng, có thể cũng là những kẻ đi hái nhân sâm.”

“Chậc, tôi nghe mấy người bán hàng rong nói, mấy kẻ hái nhân sâm ở hải ngoại rất thích tranh đấu tàn nhẫn, thường xuyên cướp đoạt gϊếŧ người.” Ông chủ quán hoành thánh hít một hơi, lo lắng sốt ruột mà nói, “Nếu Mặc đại phu đào nhân sâm trước, ông ấy lại bị bọn hắn bắt được thì nên làm sao bây giờ?"

“Không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy được…”

***

Thật sự là trùng hợp như vậy

Mặc Lí đang cõng giỏ thuốc, trong tay cầm cây nhân sâm vừa mới đào ra, ngồi xổm trên mặt đất, ngơ ngác nhìn đám người đàn ông to lớn mặc áo khoác da đột nhiên xuất hiện xung quanh mình.

“Đúng là nhân sâm rồi, là loại nhân sâm tốt nhất!”

Dẫn đầu là một gã nam nhân đang híp mắt, khuôn mặt lộ rõ sự tham lam mà đánh giá cây nhân sâm mập mạp.

Tình trạng còn tốt, thoạt nhìn là loại lâu năm, nhân sâm tốt như vậy, đã mấy năm rồi hắn chưa thấy qua, nghe nói cái vùng khỉ ho cò gáy nhỏ bé này có nhân sâm cực phẩm, hắn mới đầu còn không tin. Cái loại sâm rừng to bằng đầu ngón tay út có công dụng gì, bán đi còn không đủ tiền mua, nhưng sâm tốt thì lại khác.

Một củ sâm trắng như thế này, dày như cánh tay người lớn, có cành lá đầy đủ, ngũ quan sinh động như thật, linh khí mười phần, có thể bán ra được ngàn lượng hoàng kim, sống đến nửa đời sau không lo ăn uống.

“Giao ra đây, tao liền lưu cho mày một cái mạng.” Gã thủ lĩnh nói với mặc đại phu đang đào nhân sâm.

Nếu không phải nhân sâm ở trên tay đối phương, sợ đánh nhau làm tổn thương củ nhân sâm trắng, thì gã thủ lĩnh đã dùng một đao đoạt mạng rồi.

Mặc Lí nhìn nhìn nhân sâm trên tay, lại nhìn đám người hùng hổ phảng phất muốn đem hắn cũng cây nhân sâm ăn tưới nuốt sống, cậu chậm rãi lắc đầu, bởi vì nhân sâm này không thể cho bọn hắn.

“Tìm chết!”

Gã thủ lĩnh giận dữ, đám tráng hán phía sau hắn cũng sôi nổi lấy ra vũ khí.

Gϊếŧ người cướp của bọn chúng đã làm vô số lần, có đôi khi là gϊếŧ người của mình, hiện tại bọn chúng càng nói thêm cảnh giác mấy kẻ xung quanh, nhân sâm quý như vậy, thiếu một người thì bớt đi một phân tiền tốt biết bao nhiêu chứ.

Lúc này một trận gió mạnh thổi qua, bỗng nhiên bão tuyết đột nhiên dâng cao che phủ mặt mấy kẻ cướp nhân sâm, bọn chúng không thể hiểu được sao lại bị té ngã, giống như có một thế lực vô hình nào đó đem chúng đẩy đi.

“Sao lại thế này?”

Gã thủ lĩnh rống giận, lại bị bão tuyết thổi đến không mở mắt ra được.

Dưới chân hắn dùng sức, cánh tay huơ loạn, cũng không thể nào khống chế được lùi về phía sau, tức khắc mặt hắn đầy kinh hãi.

Bởi vì phía sau là vách núi.

“Aaaaa...”

Bọn đại hán ăn mặc áo da ngươi đẩy ta xô, giống như hoành thánh đổ nồi, hợp với bột mì dường như bông tuyết nhỏ vụn cùng nhau ngã xuống vách núi, đáy vực tức khắc bốc lên một đám sương trắng.

Vách núi này không tính là cao lắm, nhưng cũng không thấp, phía dưới là tuyết đọng thật dày, khả năng ngã xuống là không chết, nhưng không bò ra khỏi thì sẽ chết.

Mặc đại phu không muốn nơi này dính máu vừa lòng gật gật đầu, lấp đầy hố nhân sâm, đem củ nhân sâm trắng bỏ vào giỏ thuốc.

“Năm nay ta lại tìm cho ngươi một nơi có đầy đủ linh khí.” Mặc đại phu nhẹ nhàng sờ sờ phiến lá, nghiêm túc nói chuyện với bạch sâm, “Tốt nhất là nên kín đáo một chút, phòng ngừa ngươi bị người phát hiện, ngươi nói ngươi đã 300 tuổi rồi, sao vẫn còn hóa hình? Ở Trúc Sơn huyện này ngay cả Lão Ngưu bán hoành thánh cũng biết núi này có nhân sâm oa oa đó!”

Bạch sâm không hề động tĩnh.

Gió lạnh gào thét thổi tới bên người Mặc đại phu, liền tự động biến mất.

Mặc Lí cõng bạch sâm đi về phía trước, thời điểm đi ngang vách núi, cậu nhíu nhíu mày, một thân ảnh giống như quỷ mị bỗng nhiên xuất hiện cách gốc cây tùng 10 mét, trong tay liền nhiều một con hồ ly lông tuyết trắng.

Hồ ly mở to đôi mắt như quả nho, đáng thương vô cùng mà nhìn Mặc Lí.

“Dám theo dõi ta, lá gan cũng lớn gớm nhỉ?” Mặc Lí quơ quơ đuôi cáo trong tay.

Bạch hồ cũng không giãy giụa, tròng mắt quay tròn mà chuyển, thèm nhỏ dãi mà nhìn chằm chằm vào giỏ thuốc sau lưng của Mặc đại phu.

Mặc Lí đem hồ ly tới trước tầm mắt, chỉ vào nó chóp mũi cảnh cáo nó: “Không cho ăn Bạch sâm, lá cây cũng không được, các ngươi đều là sinh vật có linh tính, ta là phải đợi các ngươi hóa hình.”

Hồ ly cúi đầu kêu một tiếng.

“Còn không phục?” Mặc Lí xụ mặt giáo huấn nói.

Một bên giáo huấn, cậu một bên đem hồ ly sờ từ đầu sờ đến đuôi.

Dù sờ thế nào, vẫn là một con hồ ly, không có một chút thay đổi nào.

Mặc Lí thở dài, lấy ra một cái hồ lô, lắc ra một viên thuốc. Vừa nhéo nhẹ lớp sáp phủ bên ngoài viên thuốc, mùi hương thanh lãnh đã dụ dỗ con bạch hồ lắc đầu tiến lại gần, cong lưỡi khéo léo nuốt viên thuốc.

Thuốc viên dư thừa linh khí làm bạch hồ sung sướиɠ mà nheo lại đôi mắt.

Ăn xong rồi, nó vẫn là một con hồ ly như cũ, đôi mắt vẫn trông mong mà nhìn chằm chằm vào giỏ thuốc chứa bạch sâm của Mặc Lí, ăn trong chén nghĩ trong nồi. Đúng là đồ tham lam,nhưng mà lại có chút đáng yêu.

“Tổ tiên của ngươi còn biết báo ân đó, ngươi sao chỉ có biết mỗi ăn vậy?” Mặc Lí hận sắt không thành thép.

Bạch hồ ngơ ngác nhìn Mặc Lí, không hiểu hắn đang nói cái gì.

“Được rồi, trở về đi.”

Mặc Lí cõng giỏ thuốc tiếp tục đi vào trong núi, bạch hồ lưu luyến mà theo một đoạn, nửa đường thì phát hiện dấu vết của một con thỏ, giữa bạch sâm và con thỏ, hồ ly không chút do dự lựa chọn cái sau, nhảy nhót mà đuổi theo con thỏ.

“Người viết niên quận sử chắc là một kẻ lừa đảo!” Mặc Lí lâm vào trầm tư.

Bão tuyết càng lúc càng lớn, Mặc Lí một mình đi thật lâu, rốt cuộc tìm được một cái khe núi kín đáo, cậu lại khắp nơi nhìn xung quanh một phen, xác định nơi này linh khí dư thừa, lúc này mới buông giỏ thuốc, cầm bạch sâm rồi ở khe núi tìm vị trí thích hợp, sau đó bắt đầu đào hố.

Thật cẩn thận mà đem bạch sâm trồng đi xuống, lại bóp nát một viên thuốc viên, hòa tan với tuyết, rồi tưới xung quanh rễ bạch sâm, bạch sâm lá cây ban đầu còn rũ xuống nháy mắt tinh thần lên.

“Được rồi, năm nay ngươi ở nơi này nhé.” Mặc Lí vỗ vỗ bùn đất cùng tuyết trên người, tạm biệt cây nhân sâm, liền rời khỏi khe núi.

Sau khi trồng xong nhân sâm Mặc Lí không có vội vã rời núi, cậu đi đi dừng dừng, tựa như đang tìm cái gì.

Anh đi hết ba ngọn núi gần đó, cuối cùng dừng lại trước một bức tường đá, sau đó vươn tay bắt đầu đào, dưới lớp tuyết dày là một hang đá, trước cửa động có hòn đá chặn lối vào.

Mặc Lí thật cẩn thận mà đem hòn đá di chuyển, đồng thời phất phất tay, bão tuyết tự động tránh đi khu vực này.

Cậu khom lưng bò vào huyệt động, chủ nhân huyệt động là một con mãng xà vảy nâu, chiều cao chín thước, to như cái thùng, thoạt nhìn mười phần khiến cho người ta sợ hãi. Hiện tại trời giá rét, mãng xà đang ở ngủ đông, thân thể cứng đờ lạnh băng, cuộn tròn thành một vòng.

Cẩn thận kiểm tra trạng thái mãng xà một hồi, Mặc đại phu thất vọng mà để một viên thuốc ở góc hang, để nó tự nhiên phát huy công dụng, sau đó một lần nữa phong bế cửa động.

Lại một năm nữa qua đi.

Bạch sâm vẫn là sâm, bạch hồ vẫn là hồ, đại xà vẫn là xà.

Mấy tiểu yêu quái như đã hứa đâu?