Địa Sát Thất Thập Nhị Biến

Chương 41: Hàng xóm hung dữ

"Đông phong vũ phóng hoa thiên thụ. Canh xuy lạc, tinh như vũ."

Bài Thanh Ngọc Án này của cư sĩ Giá Hiên đã viết tất cả về khung cảnh hoành tráng của hội đèn l*иg nguyên tiêu, tuy hội đèn l*иg tối nay không phải nguyên tiêu, càng không phải ở Lâm An, nhưng nơi náo nhiệt cũng có vài ba phần hình ảnh giống trong ca từ.

Mặc dù đã trăng lên lưng chừng trời.

Nhưng trong thành ngày càng tưng bừng hơn.

Hai bên đường cây hoa mọc san sát, muôn vàn ánh đèn đủ màu sắc.

Người đi đường như nước thủy triều, cười nói không ngớt, đủ các loại hàng rong nối nhau dọc đường.

Chốc lát, chiêng trống vang trời, trên đường xuất hiện một đại đội nhân mã.

Dẫn đầu khiêng một bức tượng nữ thần cao ba bốn mét, tượng thần được trang trí với dải lụa màu và hoa đăng, phía sau tượng thần là người đi theo khua chiêng gõ trống, đi cà kheo, phun lửa, múa sư tử… Ồn ào náo nhiệt, nối liền thành một hàng rồng rắn!

Một loạt tiếng cười như chuông bạc vang lên.

Một nữ hài nhi như hoa như ngọc, khoảng mười một mười hai tuổi chui ra khỏi "hàng rồng rắn".

"Này, chậm chút."

Ngay sau đó, một nữ tử trẻ tuổi với khí chất dịu dàng cũng đi ra.

Khí chất, dung mạo thậm chí y phục của hai người này đều khó nhìn thấy ở tiểu huyện thành này, nhưng người đi đường xung quanh lại giống như không nhìn thấy các nàng, chỉ khi tới gần các nàng mới không tự chủ mà đi vòng qua.

"Thơm quá đi!"

Đột nhiên, nữ hài kia ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, mũi ngửi thấy mùi trong không khí, chạy theo mùi vị đến một quầy hàng vằn thắn.

"Lão bá! Lão bá!"

Cô nhóc gọi hai tiếng liên tiếp, nhưng lão hán bán vằn thắn không hề đáp lại, chỉ lo chào hỏi những vị khách khác.

Nữ hài đảo tròng mắt, quay đầu nũng nịu nói với nữ tử vừa bắt kịp: "Tỷ tỷ!"

"Ừm."

Nữ tử đáp một tiếng, trên tay bấm quyết.

Lão hán kia dường như mới nhìn thấy hai người, dù bị khí chất và dung mạo của bọn họ làm cho sửng sốt trong giây lát, nhưng vẫn tới chào hỏi.

"Hai vị muốn mua gì?"

"Lão bá, trong nồi của ngươi nấu cái gì vậy?" Nữ hài hào hứng kéo nữ tử ngồi xuống, chỉ vào nồi sắt hỏi: "Trông thật sự rất ngon!"

"Tiểu cô nương thật tinh mắt." Lão hán được khen đến mặt mày hớn hở: "Bát vằn thắn này của ta có tên tuổi lâu đời trong thành, cho dù là Bồ Tát ăn xong cũng phải khen ngon!"

Lời này khoe khoang quá mức, nhưng tiểu cô nương nghe xong khuôn mặt liền vui vẻ rạng rỡ.

"Cho ta một… hai bát!"

"Có ngay!"

Chỉ chốc lát sau, hai bát vằn thắn nóng hổi được bưng lên bàn.

Tiểu cô nương chộp lấy đôi đũa, hai mắt sáng lên, gắp một cái, còn chưa kịp nhai đã kêu lên.

"Ngon quá!"

Nuốt ực một cái nhai cũng không thèm nhai thì nếm được mùi vị gì đâu cơ chứ.

Trên mặt nữ tử nở nụ cười nhàn nhạt, chỉ là nhìn tiểu cô nương ăn ngấu nghiến, chính mình thì ngay cả đũa cũng không động.

Đợi tiểu cô nương ăn sắp xong, liền ôn nhu nói:

"Đến lúc phải về rồi, sư phụ đang sốt ruột chờ."

Nghe nói như vậy, vẻ mặt tung tăng của tiểu cô nương nhất thời uể oải, cô bé lưu luyến không thôi nhìn mặt đường náo nhiệt, gật gật đầu, lại đột nhiên nói:

"Nương nói, lấy đồ ở chỗ phàm nhân sẽ phải trả tiền... Chúng ta có nên trả tiền không?"

"Trả tiền?"

Khuôn mặt của nữ tử đầy ngạc nhiên, rõ ràng là trong từ điển của nàng ấy không có hai từ "trả tiền", khuôn mặt của nàng ấy hơi lúng túng: "Nhưng mà, ta không mang theo tiền."

"Nếu vậy…" Con ngươi của tiểu cô nương mở to, chợt kêu lên:" Lão bá!"

Lão hán nghe tiếng đi tới, tiểu cô nương móc ra một cái vòng ngọc từ trong túi.

"Cái này có thể trả tiền vằn thắn không?

Mắt lão hán trợn to!

Vòng ngọc này đừng nói là trả hai bát vằn thắn, ngươi có bao cả gian hàng cũng dư sức.

Lão hán run run cầm lấy, đột nhiên một bàn tay từ bên cạnh duỗi ra, nhẹ nhàng lấy vòng ngọc kia đi.

"Một bát vằn thắn cũng không đáng nhiêu đây tiền, tiền vằn thắn này ta trả giúp các nàng."

Một đạo sĩ đeo mặt nạ hồ ly đột nhiên xuất hiện từ trong đám đông, rải vài đồng vào tay của lão hán. Sau đó, liền thản nhiên nhét vòng ngọc vào lòng.

Nữ tử thấy vậy nhíu mày.

Nhưng nữ hài bỗng nhiên mở to hai mắt, phấn khích nói: "Đạo sĩ ca ca, ngươi mua mặt nạ ở đâu vậy?"

Cách xưng hô này khiến đạo sĩ kia sửng sốt một chút, nhưng hắn vẫn chỉ vào bên kia đường.

"Mua ở đó."

Cô bé nhìn về phía đạo sĩ chỉ, đối diện với một sạp mặt nạ nhỏ treo tất cả các loại khuôn mặt kỳ lạ.

"Tỷ, ta muốn!"

Nữ tử cảnh giác nhìn đạo sĩ một cái, quay đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Chúng ta không có tiền."

"Nếu như không ngại." Đạo sĩ lại đột nhiên xen vào nói: "Ta có thể mua cho các ngươi."

Nữ tử cau mày, đang định từ chối, tiểu cô nương kia lại vỗ tay nhảy lên.

"Được nha."

Tiểu cô nương kéo nữ tử đến sạp mặt nạ, đầu tiên chọn một mặt nạ hồ ly giống hệt đạo sĩ, sau đó lại chọn một mặt nạ thỏ. Một trước một sau, vừa mới đeo lên đầu.

"Bán kẹo hồ lô đây! Kẹo hồ lô vừa to vừa tròn vừa ngọt đây!"

Một người bán kẹo hồ lô rêu rao đi qua trước mặt cô bé.

Tiểu cô nương nhìn chằm chằm vào chuỗi hồ lô, ánh mắt sáng lên. Cô bé vội vàng quay đầu, nói với đạo sĩ:

"Đạo sĩ ca ca, có thể giúp ta mua một xâu kẹo hồ lô không?"

Đạo sĩ cười nói: "Dĩ nhiên là có thể."

Chốc lát sau.

Tiểu cô nương đeo hai chiếc mặt nạ trên đầu, một tay cầm kẹo hồ lô, một tay cầm kẹo đường, còn có vài đồ linh tinh khiến nữ tử dở khóc dở cười cầm lấy.

Cô bé liếʍ một miếng kẹo hồ lô, lại liếʍ một miếng kẹo đường.

"Đạo sĩ ca ca ngươi đúng là một người tốt! Nếu không phải nhà ta phải chuyển đi, ta nhất định mời ngươi đến nhà ta chơi!"

"Chuyển nhà?" Đạo sĩ cũng cầm xâu kẹo hồ lô, lời nói dưới mặt nạ có chút không rõ: "Ở đây không tốt sao?"

Giọng điệu của tiểu cô nương trầm thấp.

"Ta cũng cảm thấy ở chỗ này rất tốt, nhưng gần đây cạnh nhà ta có một người hàng xóm hung dữ..." Nói xong, cô bé giơ đồ ăn vặt giương nanh múa vuốt một hồi, ngược lại càng thêm ngây thơ đáng yêu: "…Rất hung dữ! Nương nói nàng ta sẽ gây ra tai họa, sợ vạ lây đến chúng ta nên phải dọn đi."

"Hàng xóm hung dữ? Hàng xóm hung dữ đó ở đâu?"

"Ở…"

Tiểu nữ hài giơ tay lên, đang định nói chuyện, lại bị nữ tử dịu dàng kia vội vàng kéo một cái.

Tiểu nữ hài mới nhận ra mình suýt chút nữa đã nói lỡ miệng.

"Không nói cho ngươi biết!" Cô bé xua tay với đạo sĩ: "Tạm biệt, đạo sĩ ca ca."

Nói xong, liền kéo nữ tử dịu dàng chạy xa.

Đạo sĩ cũng khoát tay, nhưng quay đầu nhìn về phía tiểu cô nương chỉ trước đó.

Trăng khuyết nằm trên đầu mây, đường nét của một ngọn núi mờ nhạt dưới ánh trăng.

... ...

"Chậm một chút, từ từ thôi."

Nữ tử ôn nhu kêu.

Nhưng nữ hài kia chẳng ngó ngàng gì tới, dắt nữ tử chạy ngang chạy dọc.

Nhưng chợt dừng lại bước chân.

Phía trước, một thiếu phụ cung trang đứng bên tường của một con hẻm dài, mỉm cười nhìn qua. Thiếu phụ này có tư thái ung dung, y phục trang sức lộng lẫy, nhưng cũng hoàn toàn vô hình với mọi người xung quanh, cho dù là mỹ nhân nổi bật như vậy, người đi đường xung quanh lại không có ai dừng lại nhìn một cái, chỉ là tự động đi vòng qua, để lại một khoảng rộng xung quanh bà.

"Nương!"

Nữ hài nhõng nhẽo nhào vào lòng thiếu phụ.

"Nơi này náo nhiệt vui vẻ như vậy, chúng ta không chuyển đi được không?"

"Không phải nương không muốn ở đây." Thiếu phụ vuốt đầu nữ hài, trong giọng nói tràn đầy cưng chiều: "Thật sự là không thể tiếp tục ở lại!"

"Nhưng đang yên lành như vậy tai họa ở đâu chứ!"

Thiếu phụ cười lắc đầu.

Tai họa? Không phải đã đến rồi sao?

Bà ngước mắt nhìn lên, dưới tàng cây hoa, đạo sĩ mặt nạ hồ ly gật đầu với bà, xoay người hòa vào dòng người ồn ào.

Bà vỗ nhẹ vào áo của con gái, nắm lấy bàn tay nhỏ bé cô nhóc.

"Không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên lên đường thôi."

Dứt lời, dẫn nữ hài và nữ tử ôn uyển, xoay người bước vào góc tường tối tăm.

Dưới góc tường, đặt một dòng tượng đồng cao bằng ngón tay, những bức tượng đồng này được đúc một cách hoàn hảo và được chuẩn bị đầy đủ, có võ sĩ giục ngựa phía trước, một người khua chiêng gõ chống, một phu xe lái xe ngựa, một tỳ nữ đi cùng, một gã sai vặt khiêng gánh, còn có một chiếc xe bò kéo hành lý…

Kỳ lạ thay, ba người tiến lên một bước, cơ thể lập tức kịch liệt co rút lại, nhanh chóng có kích thước bằng tượng đồng. Họ đi đến cạnh xe ngựa, kéo buồng xe và chui vào.

Sau đó, những bức tượng đồng liền hoạt động, võ sĩ giục ngựa mở đường, lạc nhân khua chiêng đánh trống, phu xe vẫy roi ngựa, bánh xe liền chậm rãi lăn…

Không lâu sau, xe ngựa liền biến mất trong bóng tối.