Thời cuộc rối loạn.
Người dân Vương Gia Trang không ai để ý, vùng núi Đầu Rắn hẻo lánh ít người qua lại, đối với người dân nơi đây, thời thế tốt thì thuế lương cũng chẳng ít, thời thế loạn lạc những kẻ ở trên thôn trang càng không có cách kiếm chát trên đầu họ.
Thứ mà người ở Vương Gia Trang lo lắng chỉ có mùa màng. Vụ mùa năm nay tốt, mưa thuận gió hòa, mấy mảnh ruộng cũng vào vụ thu, thế nhưng người dân vẫn còn sầu não.
Vương Lão Lục mang túi lương chất lên xe trâu, vuốt vuốt nó, cảm thấy không cam lòng. Ông ta quay đầu hỏi lão tộc trưởng:
"Lương thực chúng ta cực khổ chăm sóc thu hoạch cứ thế giao cho đám thổ phỉ kia à?"
Nếp nhăn trên gương mặt lão tộc trưởng xô vào nhau, ông thở dài một hơi.
"Chúng ta không đưa cho họ, họ lại xuống đây đoạt lương."
Ít nhất đưa cho cũng không chết người. Lão tộc trưởng im lặng không nói những lời còn lại.
Một quãng thời gian trước, đám sơn tặc trên núi Đầu Rắn phái một tên tiểu đệ sai vặt xuống bảo muốn thôn Lý nộp thuế lương cho bọn họ. Nếu dám không nộp, bọn họ sẽ xuống dưới "thu" thuế bằng dao.
Ruộng đồng trong thôn thu hoạch xong giao thuế má một lần, giao lên địa chủ một lần, lại phải giao cho đám sơn tặc một lần, mười phần lương cũng vơi chín phần. Mỗi nhà chỉ còn lại một chút lương thực ít ỏi, liệu đám trẻ trong thôn Lý có thể cầm cự được qua mùa đông lạnh này sao?
Lòng lão tộc trưởng chua sót vô cùng. Xem ra mùa đông năm nay ông cùng với những người già của thôn phải vào núi rồi.
"Nếu đạo trưởng Huyền Tiêu ở gần đây thì tốt rồi!"
Vương Lão Lục bất chợt lên tiếng. Đạo trưởng Huyền Tiêu là vị hào hiệp gần đây mới được người biết đến, bênh vực kẻ yếu, còn diệt không ít đám cường đạo, hải tặc, cản đường kẻ trộm ngu ngốc. Nghe nói ngay cả đám yêu quái hoành hành bên trong núi sâu cũng bị đạo trưởng gϊếŧ không ít.
Lão tộc trưởng cũng lắc đầu, núi Đầu Rắn này trên dưới có khoảng trăm tên thổ phỉ hành nghề lâu năm, đạo trưởng Huyền Tiêu có lợi hại đi chăng nữa nhưng song quyền khó địch bốn tay, một người lại có thể làm gì? Ông vừa định lên tiếng bác bỏ, bỗng nhiên trên đồng ruộng vang lên tiếng chuông ngân.
Leng keng leng keng.
Giữa sương mù mờ mịt bỗng xuất hiện một người đạo sĩ cưỡi lừa, chuông đồng lắc lư treo trên cổ lừa, "leng keng leng keng" vang vọng.
"Thưa ông, nghe nói gần đây có một ngọn núi là núi Đầu Rắn, trên núi có một "Sơn Chu", không biết đường đi đến đấy như thế nào?"
Đạo trưởng vừa dứt lời, người dân trong thôn ai nấy đều căng thẳng, thậm chí có người còn lặng lẽ lấy ra dao cùn, cung tên đi săn. Lão tộc trưởng quay đầu lườm đám người một cái, lúc này nhóm thanh niên trai tráng nóng lòng muốn thử mới dừng tay.
Không thể trách bọn họ căng thẳng quá mức, cái tên "Sơn Chu" này thật ra không phải con nhện mà là con người, nói đúng hơn chính là tên cầm đầu của đám sơn tặc. Bởi vì đao pháp nhanh, mỗi lần vung đao tựa như có tám cánh tay, tính cách của gã còn hung mãnh tàn nhẫn, nhưng lại có một đam mê quái dị đó là vô cùng yêu thích con nhện, ai dám thương tổn nó trước mặt gã chắc chắn sẽ ăn ngay một đao. Vì thế, Lục Lâm đặt cho gã một cái tên gọi là "Sơn Chu".
Đương nhiên đó cũng chưa hẳn, thời cuộc rối loạn, ma quỷ tung hoành, ranh giới giữa người và yêu cũng không rõ ràng như khi thời thế bình định. Kẻ đòi thuế má của thôn chính là vua của ngọn núi, tục xưng "Sơn Chu" kia. Đạo trưởng trước mặt có thân hình cao lớn, trên lưng đeo kiếm, vừa nhìn đã biết là tay cao thủ kiếm khách, có khả năng là muốn vào núi Đầu Rắn để diệt cướp. Về chuyện này, vào núi kiếm chuyện với đám thổ phỉ ấy thì được, chứ núi Đầu Rắn trên dưới có hơn một trăm tên sơn tặc lão nghề, một người một kiếm thì làm được gì?
Huống chi vị đạo trưởng này trông cũng kỳ kỳ quái quái, trên đầu một búi tóc cũng không có, chỉ có một tầng tóc ngắn, nhiều hơn một chút sơ với hòa thượng cạo trọc.
Tóc ngắn?
Vương Lão Lục nhìn chằm chằm mái tóc ngắn kia một hồi, hoảng hốt thốt lên: "Ngài... ngài là đạo trưởng Huyền Tiêu sao?"
Người đạo trưởng kia hơi nghiêng người, hỏi: "Ngươi biết ta sao?"
...
Lão tộc trưởng kể chuyện trong thôn một lượt, lúc nói đến chỗ khó khăn, nữ nhi thê tử vài nhà đều âm thầm bật khóc, hốc mắt đám nam nhân cũng đỏ hoe.
Huyền Tiêu trầm ngâm một lúc, ném xuống một vật nhỏ. Lão tộc trưởng luống cuống nhận lấy, bên tai vang lên thanh âm của Huyền Tiêu.
"Ông bán đồ vật trên xe này cho ta đi, thế nào?"
Lão tộc trưởng ngơ ngác ngước mắt, mở lòng bàn tay ra nhìn, phút chốc người trong thôn ai cũng đồng thanh "ồ" một tiếng. Trong lòng bàn tay ông có một viên ngọc trai, trắng ngần, mượt mà, lớn chừng một con mắt. Ai ai cũng nhìn ra, hạt châu này đừng bảo chỉ một xe đồ vật, cho dù mua cả thôn cũng không đủ một số lẻ giá trị của nó.
"Về phần bọn sơn tặc kia..."
Vào lúc thôn dân chỉ đăm đăm chú ý viên ngọc trai sáng bóng kia, Huyền Tiêu lơ đễnh cười nói.
"Cùng nhau góp sức thế nào?"
Lão tộc trưởng bị hạt trai lấp lánh mê hoặc đến nỗi sắp không biết đường mà lần, cũng không nghe được Huyền Tiêu nói gì, chỉ biết gật đầu. Có điều ông không biết viên ngọc trai ấy trên thực tế cũng không đáng bao nhiêu, ngược lại rẻ vô cùng, vài chục tệ đã có thể mua đầy túi ngọc. Có thể lấy ra loại hàng hóa giá trị đối với thôn quê này cũng chỉ có Lý Trường An.
Lúc trở lại thế giới cổ đại, Lý Trường An phát hiện thời gian nơi đây đã qua vài tháng, lão đạo sĩ cũng đã rời núi từ sớm không biết tung tích, chỉ để lại một tòa miếu đổ nát, một phần mộ chôn quần áo và di vật của hắn.
Lý Trường An chỉ có thể nhét lại đồ vào mộ của mình, một mình ra đi. Còn về phần mang danh Huyền Tiêu, lí do gần nhất vì lão đạo sĩ mang đồ vật mà Độ Diệp nghĩ rằng là di vật vùi luôn vào phần mộ, Lý Trường An thuận tay sử dụng; thứ hai là làm chút tiếng động thì lão đạo sĩ cũng dễ biết tin hắn còn sống hơn.
Hắn tìm trong Hoàng Xác Thư thông tin về yêu vật, nhưng nó chẳng cung cấp được manh mối gì, Lý Trường An cũng chỉ có thể đoán mò mà xông trận, vừa nghe tin tức thì hành động ngay lập tức. Dọc đường cũng không yên bình, chuyện không liên quan Lý Trường An cũng quản, người cũng gϊếŧ, yêu cũng trảm, cũng làm ra một phen tên tuổi.
Vì thế thôn dân nơi thôn trang hẻo lánh này cũng có người biết tên của Lý Trường An.
Một khi đã thế, chuyện này Lý Trường An cũng muốn xen vào giải quyết.
...
Núi Đầu Rắn có một sơn động tự nhiên, nếu đổi thành nơi khác không phải trong núi này chỉ sợ đã sớm bị tu sĩ nhà người khác chiếm làm động phủ rồi chứ không như bây giờ, bị một tên trộm ngu xuẩn sử dụng làm nơi ở, tu chỉnh làm thành "Hang ổ" của chúng.
Lúc này trên "Hang ổ" đang mở yến hội.
Đám đầu sỏ trên núi Đầu Rắn vùi đầu ăn ngấu nghiến, trên mấy cái bàn dài bày heo nướng, gà hấp thủy, thịt trâu thị dê... Mặc dù chỉ là mấy món cây nhà lá vườn, nhưng cũng xem như phong phú. Hơn nữa bên cạnh mỗi người đương gia đều có một nữ tử xiêm y mỏng manh yêu kiều dựa vào khiến cho yến hội càng thêm vui sướиɠ.
Trên mặt những nữ tử ấy chỉ nở nụ cười miễn cưỡng, tuy ăn mặc quê mùa nhưng nhan sắc cũng thuộc hàng thanh tú dễ nhìn, cũng không rõ là người từ nơi nào đến.
Giữa sảnh chính có một vũ cơ mặc vải sa mỏng manh, cơ thể xinh đẹp uyển chuyển cùng vòng eo nhỏ nhắn chuyển động, nụ cười khéo léo, gương mặt xinh đẹp như cảnh xuân đằm thắm.
Nhóm lão đại trông thấy chỉ hận không thể trực tiếp nhào đến thay phiên đùa giỡn mỹ nhân, nhưng không ai hành động, vì nữ tử ấy thuộc về người nam nhân mạnh nhất nơi đây, người đang ngồi trên vị trí cao nhất, thủ lĩnh của núi Đầu Rắn_Sơn Chu.
Đại sảnh, vào lúc vũ cơ múa đến đoạn xuất sắc nhất muốn cởi ra sa y trên người, không khí náo nhiệt lại bỗng có tiếng gào to thất thanh cắt ngang yến hội:
"Đại ca!"
Sơn Chu trừng mắt nhìn kẻ đầu têu phá hư không khí tốt đẹp của yến hội, gã vỗ đùi, vũ cơ đang khiêu vũ ngoan ngoãn lắc mông ngồi lên.
"Hô to gọi nhỏ làm cái gì?"
Tên đầu têu ngu ngốc không biết quan sát sắc mặt người khác, như cũ dõng dạc mà hô: "Đồ vật mà Vương Gia Trang dưới chân núi cung phụng đã đưa đến rồi thưa đại ca."
on Nhện Núi không kiên nhẫn khoát tay, đưa tới thì đưa tới đi, chút việc nhỏ ấy cũng bẩm báo làm gì.
"Kẻ đưa đồ đến là một đạo sĩ..."
Việc này ngược lại gợi lên chút hứng thú trong lòng Sơn Chu.
"... Hắn bảo muốn đưa cho đại ca một món bảo bối."
...
Thuộc hạ đưa Lý Trường An vào đại sảnh, trong đại sảnh chỉ có Lý Trường An cùng mấy tên cầm đầu và nữ nhân của thủ lĩnh Sơn Chu. Hắn vừa vào cửa đã cảm giác được mấy ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm vào mình. Lý Trường An quan sát, mấy tên cầm đầu cơm cũng không ăn, nữ nhân cũng không đùa giỡn, chỉ đăm đăm trừng mắt nhìn hắn.
Một màn ra oai phủ đầu đầy lỗ hỏng. Lý Trường An mặt không biểu cảm, trong lòng lại khinh thường. Nhưng thật ra đám nữ nhân này, nhất là người bên cạnh Núi Con Nhện, mỗi người mỗi vẻ, người đẹp hơn người... A? Lý Trường An giật giật cánh mũi.
"Đạo sĩ, ngươi khiến ta mất hứng!" Sơn Chu ngồi ghế trên cao trừng mắt nhìn Lý Trường An, nói: "Thử đồ bỏ mà ngươi gọi là bảo bối tốt nhất nên là đồ tốt thật, nếu không..."
Gương mặt hung tợn nở nụ cười tàn nhẫn đến rợn người.
"Ta sẽ cắt bảo bối của ngươi làm canh tẩm bổ!"
Dứt lời, cả sảnh vang lên tiếng cười. Lý Trường An thong thả xem tiếng cười như gió thoảng qua tay, chỉ lo duỗi tay về phía trước. Nhất thời, tiếng cười vang im bặt, tựa như gà bị người bóp chặt cổ chỉ còn vài tiếng lí nhí. Người trong sảnh ai cũng trừng mắt nhìn chằm chằm lòng bàn tay mở ra của Lý Trường An.
Đấy là một viên ngọc trai.
Đúng vậy, là viên ngọc cùng loại với viên mà Lý Trường An đưa cho lão tộc trưởng, người bán độ tinh xảo có chênh lệch, lớn nhỏ không đồng nhất, Lý Trường An muốn đánh giá kém nhà bán này. Viên hắn đang cầm là viên lớn nhất trong số đó.
"Mau đóng cửa lại cho ta!"
Không khí trong đại sảnh im bặt một lúc lâu, đến tận lúc Lý Trường An thu tay làm bộ muốn cất ngọc thì Sơn Chu mới nhảy dựng từ trên ghế lên hét. Câu đầu tiên gã nghĩ đến là đóng cửa, không thể để mấy tên lâu la khác trông thấy bảo bối được.
Tên cầm đầu địa vị thấp kém nhất nhanh chân đóng cửa. Sơn Chu lại lên tiếng: "Cài then cài cửa và gậy chặn cửa cho ta!"
Lý Trường An thoáng nhìn một cái, then cài và gậy đều là gỗ thật, có lẽ chỉ có tác dụng chống đỡ kẻ thủ bên ngoài, còn bây giờ dùng ngăn lại thủ hạ dưới tay. Tên cầm đầu kia luống ca luống cuống giữ cửa, Sơn Chu bên kia gấp đến nỗi đứng lên nói: "Lấy đến cho ta mau lên!"
Tên cầm đầu đó lại cầm viên ngọc trai nhanh chân bước đến. Mấy tên còn lại đều nhịn không được rời khỏi chỗ ngồi của mình đến gần. Sơn Chu thích không buông tay, liên tục nói: "Tốt, tốt, tốt!"
Trong lúc bọn họ hưng phấn, Lý Trường An bất ngờ nói: "Ta vẫn còn một món đồ giống như vậy muốn tặng cho chư vị."
"Còn bảo bối gì nữa!"
Nghe hắn nói, Sơn Chu vội vã ngẩng đầu, đôi mắt giấu không được vẻ tham lam phấn khích, đồ vật đầu tiên dâng tặng lại là bảo vật vô giá như thế, vậy món thứ hai chẳng phải... Sức tưởng tượng cằn cõi của gã vô pháp hình dung được món bảo vật nào còn quý giá hơn viên ngọc trai này.
"Ta tặng cho chư vị..."
Dứt lời, Lý Trường An cởi bỏ túi đeo bên thân mình luôn mang theo, để lộ chui kiếm kiểu dáng cổ xưa. Hắn nhìn đám thủ lĩnh tự nhốt mình trong một căn phòng nhỏ ngăn cách với thủ hạ bên ngoài, nở nụ cười tiêu sái:
"Tặng cho chư vị đường đến Tây Thiên!"