Dịch: Anh Nguyễn
Tần Văn Nguyên cau mày nói: "Tại sao?"
Đào Hành hít sâu một hơi nói: "Không phải lời xin lỗi nào cũng có thể được nạn nhân tha thứ."
“Ừ.” Tần Văn Nguyên nói, “Em không muốn tha thứ cho cậu ấy à?"
“Tôi có nên tha thứ cho cậu ấy không?” Đào Hành nói: "Cậu ấy gần như hủy hoại danh tiếng và sự nghiệp của tôi luôn rồi."
Đào Hành xoay người đi lên lầu, lại bị Tần Văn Tuyên nắm cổ tay kéo lại.
Đào Hành khó chịu đến mức vung tay mạnh, nhưng Tần Văn Nguyên lúc này đột nhiên buông ra, Đào Hành vì mất thăng bằng nên ngã đập người vào cầu thang, Tần Văn Nguyên cũng không kịp kéo cậu lên.
"Ức!"
Đào Hằng rêи ɾỉ đau đớn, nằm trên cầu thang vài giây, cơn đau mới biến mất. Tần Văn Nguyên đưa tay kéo cậu lại, nhưng cậu lại gạt hắn ra. Tần Văn Nguyên xoa xoa lông mày nói. "Xin lỗi Đào Hành, tôi tưởng em sẽ không quan tâm đến chuyện này, nếu em không muốn nghe thì hãy quên đi."
Đào Hành l*иg ngực phập phồng kịch liệt, cậu cúi đầu, nhanh chóng chớp mắt hơi nước, chỉ vào Kỳ Nguyên nói: “Không phải là tôi không muốn nghe, mà là tôi sẽ không tha thứ cho cậu ta. Cậu ta không xứng đáng với điều đó."
"Này, sao anh lại nói tôi không xứng đáng?" Kỳ Nguyên nhảy dựng lên, hét lớn, nhìn ban đầu còn đẹp trai, bây giờ lại giống gà rán. "Anh cho rằng tôi muốn xin lỗi anh sao? Nếu anh Tần không nói..."
"Tiểu Nguyên!" Tần Văn Nguyên hét lên: "Im đi!"
"Anh Tần."
Âm thanh đầy khúc mắc này khiến lòng người tê dại. Tần Văn Tuyên vẫy tay với cậu ta: “Ra ngoài xe, kêu tài xế đưa cậu về.”
“Em không muốn." Kỳ Nguyên vội vàng ôm cánh tay Tần Văn Nguyên xoa xoa, “Muộn như vậy, để em ở lại, được không, Tần tiên sinh.”
Tần Văn Viễn nhìn chằm chằm cậu ta hai giây, sau đó nâng cằm nói: "Lên phòng khách trên lầu, ở yên đó, không được ra ngoài."
"Được, em đợi anh trong phòng."
Thiếu niên kiễng chân hôn lên mặt Tần Văn Nguyên, hôn xong liền chạy nhanh lên lầu. Khi đi ngang qua Đào Hành, cậu ta khịt mũi, đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Đào Hành đứng ở lan can, muốn đi lên lầu, lại bị Tần Văn Nguyên ngăn cản: "Đào Hành, chúng ta nói chuyện đi."
"Anh muốn nói cái gì?" Đào Hành giơ tay lên và chạm vào khuỷu tay còn lại của mình. Nó hơi đau một chút do cú ngã và đầu gối của cậu cũng đau. Có lẽ xíu nữa tắm xong sẽ phải bôi thuốc.
“Đi xuống, chúng ta ra phòng khách nói chuyện.”
Tần Văn Nguyên muốn kéo cậu lại, nhưng lại tránh né: “Anh cứ nói ở đây, lát nữa tôi còn lên lầu nghỉ ngơi."
Tần Văn Nguyên thở dài nói: "Tôi không biết em đang nghĩ gì, nhưng hôm nay tôi rất muốn cậu xin lỗi em. Là lỗi của cậu ta, nhưng cũng không phải chuyện gì lớn, tôi sẽ giúp em giải quyết, có thể giải quyết được. Em tha thứ cho cậu ta một lần được không?”
"Tha thứ cho cậu ta một lần? Liệu có lần thứ hai không?" Đào Hành đột nhiên cảm thấy buồn cười: "Tần Văn Nguyên, anh thật sự thích xem phim hậu cung như thế à?"
"Cái gì?"
Đào Hành cảm thấy không có hứng thú, lắc đầu, "Không có gì, anh cũng nhanh lên, đừng để ngươi Tiểu Nguyên đợi lâu."
Nói xong, cậu nhịn đau chạy lên lầu, không cho Tần Văn Nguyên cơ hội kéo cậu đứng dậy.
Trở lại phòng, Đào Hành ngồi tê liệt trên tấm thảm cạnh giường, đập mạnh vào giường, không biết tại sao mình lại phải chịu đựng như vậy.
Cả đêm không ngủ được.
Sáng hôm sau, Đào Hành nhắm mắt ngủ thϊếp đi. Khi tỉnh dậy, Tần Văn Nguyên và người tình nhỏ đã biến mất. Đào Hành xuống lầu ăn xong bữa trưa rồi trốn vào phòng gọi điện thoại.
Cuộc gọi là gọi cho luật sư, sau khi thì thầm thì xong thì cậu cúp máy. Hai tiếng sau, luật sư gọi lại cho cậu và nói: “Xong rồi, làm sao tôi có thể đưa cho cậu được?”
"Quán trà XX, tôi sẽ đợi anh."
Nói xong, cậu thay quần áo và yêu cầu tài xế đưa mình ra ngoài. Xe lao vào cổng sắt lớn nhưng bị vệ sĩ chặn lại ở cửa. "Xin lỗi cậu, chúng tôi không thể cho cậu ra ngoài nếu không có lệnh của ngài Tần."
“Tôi ra ngoài một lát sẽ quay lại, Tần tiên sinh sẽ không biết đâu." Đào Hành cố ý bày trò thông cảm, "Các anh biết không, tôi ở nhà cả ngày không làm gì cả, buồn chết đi được. Tôi đi siêu thị rồi sẽ quay lại sớm thôi, được không?"
Vệ sĩ lạnh lùng nói: "Không, chúng tôi không thể để cậu đi nếu không có lệnh của Tần tiên sinh."
Đào Hành ngẩng mặt lên: "Tôi là vợ hợp pháp của Tần Văn Nguyên, đồng thời là chủ sở hữu một nửa của ngôi nhà này, anh có quyền gì ngăn cản tôi?"
Vệ sĩ không nói, ý tứ rõ ràng, chúng tôi chỉ nghe Tần tiên sinh nói.
Đào Hành tức giận đến vỗ vào lưng ghế tài xế, mong tài xế nhanh chóng rời đi, tài xế quay đầu lại hỏi: “Thưa ngài, bây giờ tôi phải làm sao?"
Đào Hằng lấy điện thoại di động ra bấm số của Tần Văn Nguyên, nhanh chóng nhận được trả lời: "Đào Hành? Có chuyện gì vậy?"
"Tôi muốn ra ngoài gặp một người bạn, tôi sẽ quay lại sớm." Đào Hành mặt không biểu tình nói.
Bên phía Tần Văn Nguyên có chút ồn ào. Một lúc sau, âm thanh đó biến mất. Tần Văn Nguyên dường như đã bước vào một nơi yên tĩnh. Giọng nói từ ống nghe có chút vang vọng: "Bạn nào?"
"Cấp ba bạn học, hai người không quen nhau. Tôi đã lâu không gặp, hôm nay hẹn đi uống trà."
Tần Văn Nguyên suy nghĩ một chút, "Đi đi, tôi cho người đi theo em, nhớ về sớm đấy."
Nửa giờ sau, Đào Hành tới quán trà và đặt phòng riêng. Sau mười phút chờ đợi, luật sư đã đến. Khi bước vào, anh ta cẩn thận hỏi: “Tại sao lại có vệ sĩ đứng canh cửa? Có người muốn hại cậu à?”
Đào Hành lắc đầu, đưa tay về phía anh ta: "Đưa cho tôi."
Luật sư từ trong cặp lấy ra hai tập tài liệu đưa cho cậu: "Cậu xem trước đi, nếu không hài lòng thì có thể đổi."
Dòng chữ "Thỏa thuận ly hôn" có trên tài liệu. Đào Hành lật qua xem từng mục một, "Không sao, thế là đủ rồi."
Luật sư nhấp một ngụm trà rồi nói: "Cậu thực sự muốn ly hôn à? Nếu cậu muốn tự mình rời khỏi thì sẽ là một tổn thất lớn.”
Anh ta là bạn học cấp ba của Đào Hành. Anh ta bí mật phụ trách giúp Đào Hành trong nhiều vấn đề pháp lý nên biết rất rõ vấn đề của cậu.
Khi lần đầu tiên biết Đào Hành sẽ kết hôn với Tần Văn Nguyên, anh ta cảm thấy mình đã gặp vận may rồi. Sau này anh ta mới biết Tần Văn Nguyên là người có đạo đức chính trực.
Anh ta cũng nghĩ đến việc thuyết phục Đào Hành ly hôn. Tần Văn Nguyên rất giàu có, cho dù rời đi cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền. Kết quả Đào Hành muốn rời đi thì đây lại là một tổn thất lớn.
"Tôi kiếm được tiền, cần nhiều làm gì chứ?” Đào Hành thản nhiên nói: "Không phải là tôi không có tiền, mà tôi chỉ cần đủ ăn thôi."
“Đúng vậy." Luật sư thở dài, im lặng một lúc, "Cậu thật sự đã nghĩ đến chuyện đó rồi à? Cậu sẽ không hối hận chứ?”
Lần này đến lượt Đào Hằng im lặng.
Cậu nhìn chằm chằm vào những lá trà lơ lửng trong cốc, mắt cậu lập tức ươn ướt, luật sư hoảng sợ vội vàng đưa khăn giấy cho cậu: “Này, đừng khóc."
Đào Hành dùng khăn giấy nén nước mắt, khịt mũi nói: "Tôi không khóc."
Luật sư thở dài mấy tiếng rồi nói: "Quên đi, cậu muốn rời đi cũng không sao. Nếu cậu rời đi, cậu có thể làm việc chăm chỉ trở lại. Nếu tính tình tốt, có lẽ sau này cậu có thể tìm được người tốt hơn anh ta."
Đào Hằng khóe miệng giật giật, "Ừm."