Trấn Thất Hiệp.
Ở Cửu Châu đại lục, trong phạm vi thế lực của nước Đại Minh.
Thất Hiệp trấn nằm sát biên giới nước Đại Minh, bên cạnh là nước Nam Tống.
Chính vì vậy nên trấn nhỏ Thất Hiệp này rất ít dân cư.
Ở nơi cách trấn Thất Hiệp không xa, có một ngôi nhà tranh đơn sơ.
Diệp Trường An nhìn lá thư trong tay, bàn tay liên tục run rẩy.
“Nghịch tử, đúng là nghịch tử!”
“A, không phải, là nghịch nữ, nghịch nữ mà!”
“Bố mày vừa vất vả đổ bô hót shit vừa phải nuôi ngươi ăn mới lớn được bảy tuổi, vậy mà ngươi lại bỏ trốn!”
Diệp Trường An nhìn tờ giấy trong tay, vừa tức giận vừa lo lắng.
Dù gì hắn cũng là một người xuyên không.
Xuyên đến không có ngón tay vàng cũng không sao, nhưng vừa xuyên tới đã bị một nữ nhân thần bí ép lăn giường.
Vốn chỉ là tình một đêm, ai biết được một năm sau, nữa đêm có người mang đến tặng mình một đứa trẻ.
Phía trên còn viết, đây chính là con gái hắn, bảo hắn phải chăm sóc thật tốt.
Vốn tưởng rằng chỉ là trò đùa, Diệp Trường An sẽ không nuôi.
Nhưng khi cô bé nhìn hắn bằng đôi mắt đen bóng, Diệp Trường An thừa nhận hắn đã mềm lòng.
Cũng vì vậy, Diệp Trường An mới nuôi lớn con gái Diệp Linh Nhi cho đến khi cô bé được bảy tuổi.
Trên tờ giấy, Diệp Linh Nhi viết xiêu xiêu vẹo vẹo bằng chứ giản thể ghép vần: “Cha, Linh Nhi muốn ra ngoài tìm mẫu thân ruột của mình.
Con rất muốn biết, tại sao người cậu tàn nhẫn kia lại nhốt mẫu thân con.
Chờ Linh Nhi học được võ công ở bên ngoài xong, con sẽ đánh cậu đến phát khóc, rồi thả mẫu thân ra, để cả nhà chúng ta đoàn tụ!
Đừng lo lắng, con có thể giống như phụ thân, tung hoành khắp Cửu Châu đại lục, đánh bọn khốn nạn khóc oa oa!”
…
Diệp Trường An hít sâu một hơi.
Con gái hắn thật dễ bị lừa.
Hắn chỉ tùy tiện dùng câu chuyện Bảo Liên Đăng để lừa con bé rằng mẫu thân nàng bị người cậu độc ác giam giữ, không cho phép gia đình họ đoàn tụ.
Kết quả là, thế mà con gái lại tin là thật.
Về phần bản thân hắn tung hoành Cửu Châu đại lục, không ai đánh lại, và vân vân, hoàn toàn là hắn nói bừa ra cả.
Đều là do nha đầu đó buổi tối không chịu ngủ, khóc quấy bắt hắn kể chuyện xưa.
Vậy thì đem tất cả các loại chuyện xưa trộn thành một truyện, nói bản thân tung hoành giang hồ không có đối thủ.
Cuối cùng bởi vì vô địch mà cô đơn, nên mới mang theo con gái sống ở đây.
Về phần tại sao không đi tìm mẫu thân nàng, Diệp Trường An đã nói dối rằng cậu em vợ nhẫn tâm kia đã mang vợ hắn giấu quá kỹ, cho dù bản thân hắn là cao thủ cũng không tìm được.
“Nha đầu này sao lại kích động giống hết mẫu thân nó năm đó vậy?”
Diệp Trường An cảm thấy có chút đau đầu, nhưng vì sự an toàn của con gái, hắn vội vàng đi tìm nàng.
Tốc độ của Diệp Trường An rất nhanh, ngay lúc hắn sắp rời khỏi Thất Hiệp trấn, cảnh vật xung quanh đột nhiên thay đổi.
Diệp Trường An hoảng sợ, chờ cảnh vật xung quanh dừng lại, hắn phát hiện ra rằng mình đã trở lại trong sân của ngôi nhà tranh.
“Cái quỷ gì vậy? Quỷ đập tường à?”
Ngay khi Diệp Trường An đang bối rối, một âm thanh điện tử xuất hiện trong đầu hắn.
“Chúc mừng chủ nhân đã đạt được thành tích vợ con cùng bỏ trốn!”
“Hệ thống bắt đầu kích hoạt”
“Sổ tay hướng dẫn đã được phát, mời chủ nhân xem xét”
Mặc dù âm thanh điện tử không hề có chút cảm xúc nào nhưng Diệp Trường An lại kích động muốn khóc.
Hệ thống!
Tám năm!
“Ngươi có biết tám năm qua ta trải qua như thế nào không?”
Phương pháp sử dụng hệ thống hiện lên trong đầu Diệp Trường An.
Nói cách khác, hệ thống sẽ hiển thị tình trạng sức khỏe của con gái hắn thông qua bảng điều khiển.
Khi khỏe mạnh, bảng điều khiển có màu xanh.
Bảng điều khiển có màu vàng khi bị bệnh.
Nó có màu đỏ khi tính mạng gặp nguy hiểm.
Nhiều dữ liệu khác nhau về con gái hắn cũng được hiển thị trên bảng điều khiển.
Ví dụ, con hắn có đói không, chiều cao, cân nặng, chất lượng tóc thế nào, hôm nay có tắm không, v.v.
Không chỉ vậy, còn có thể gửi nhiều thứ khác nhau cho con gái từ xa.
Con gái tôi đói rồi, cho nó chút đồ ăn đi!
Con gái tôi lạnh, cho nó ít quần áo đi!
Con gái tôi khát nước, mang nước cho nó đi!
Con gái tôi đang gặp nguy hiểm, vậy nên hãy cho nó tu luyện và vũ khí!
Đương nhiên, còn có một điểm nữa là Diệp Trường An có thể đăng nhập mỗi ngày.
Điểm danh mỗi ngày là có thể thu được đủ loại phần thưởng khác nhau.
Phần thưởng có thể tự mình sử dụng, hoặc có thể trực tiếp cho con gái.
Khi tu vi của con gái tăng lên, tu vi của phụ thân là Diệp Trường An cũng sẽ tăng lên một cấp.
Dù sao thì tu vi của Diệp Trường An sẽ luôn cao hơn con gái hắn một cấp.
Có lẽ đây là đạo lý “quạ đen báo đáp”
(quạ đen báo đáp: một thành ngữ Trung Quốc có bính âm là wū yā fǎn bǔ, có nghĩa là ẩn dụ cho lòng hiếu thảo trong việc giúp đỡ người lớn tuổi.)
“Bàn tay vàng! Cuối cùng cùng tới rồi!”
“Cứ như thế này, sau này ta chỉ cần nuôi dưỡng Linh Nhi thật tốt thì bản thân có thể vô địch thiên hạ rồi!”
Nghĩ tới đây, Diệp Trường An không còn lo lắng cho an nguy của con gái hắn như lúc nãy nữa.
Sở dĩ lúc nãy còn lo lắng là vì Bạch Triển Đường đã từng nói cho Diệp Trường An biết tình hình của Cửu Châu đại lục.
Cửu Châu đại lục không phải là một lục địa bình thường.
Đại lục được tạo thành từ sáu nước lớn và rất nhiều nước nhỏ.
Sáu nước lớn là: Đại Minh, Đại Thanh, Đại Nguyên, Nam Tống, Bắc Tống và Đại Tùy.
Còn có một số nước nhỏ hơn như: Tây Hạ, Đại Lý, Khiết Đan, Kim quốc,…
Ở các nước này đều có rất nhiều cao thủ giang hồ.
Như Đại Minh có Kiếm Tiên Tây Môn Xuy Tuyết, Kiếm Thần Diệp Cô Thành, Trương Tam Phong tổ sư phái Võ Đang, Yêu Nguyệt cung chủ Di Hoa Cung.
Nam Tống có Ngũ tuyệt.
Bắc Tống có bang chủ Cái Bang Kiều Phong, Mộ Dung Phục họ Cô Tô, Tứ đại ác nhân.
Đại Nguyên có kim luân Thích Ca Mâu Ni.
Đại Tùy có Âm hậu Chúc Ngọc Nghiên, Tà vương Thạch Chi Hiên, Thiên đao Tống Khuyết, chưởng môn Từ Hàng Tĩnh Trai Phạm Thanh Huệ.
Ngoài những cao thủ này, theo lời kể của Bạch Chiến Đường, còn có rất nhiều cao thủ lánh đời và giáo phái bí ẩn.
Sau khi Diệp Trường An biết được, thì hắn ở lì trong trấn Thất Hiệp, chưa từng ra ngoài.
Hắn biết đây là thế giới võ thuật tổng hợp.
Các nhân vật chính trong tiểu thuyết võ hiệp đều tập trung trên đại lục Cửu Châu này.
Bản thân hắn cũng không có võ công, ra ngoài tùy tiện gặp một người thôi cũng có thể gϊếŧ chết hắn.
Cũng vì điều này nên phạm vi hoạt động của Diệp Trường An và con gái hắn đều ở trong trấn Thất Hiệp.
Những lúc con gái hắn muốn ra ngoài, Diệp Trường An đều sẽ kể những câu “chuyện cổ tích” để lừa Diệp Linh Nhi ở lại.
Diệp Trường An lại nghĩ tới người phụ nữ lừa hắn ngủ rồi bỏ trốn không chịu trách nhiệm.
Ngủ xong còn để lại ngân phiếu mấy ngàn lượng.
Xem hắn giống như “cái kia” sao.
Hơn nữa, một năm sau, còn gửi con gái đến để hắn chăm sóc thật tốt.
Diệp Trường An nghĩ tới người phụ nữ vô trách nhiệm này, nếu hắn tìm được nàng, nhất định sẽ thuyết phục nàng cùng hắn chăm sóc con gái!
Lúc này, âm thanh điện tử của hệ thống lại vang lên.
"Cửu Châu đại lục rất nguy hiểm. Vì sự an toàn của chủ nhân, chủ nhân trong ba năm tới không được phép rời khỏi trấn Thất Hiệp."
Nghe hệ thống nói như vậy, Diệp Trường An cũng không cảm thấy chán ghét.
Vốn ban đầu hắn cũng không muốn rời trấn Thất Hiệp.
Trước tiên cứ tùy tiện ở lại trấn Thất Hiệp, tiếp theo chỉ cần hỗ trợ tốt cho con gái là được!