Tôi Tay Không Xé Tà Ma Trong Truyện Huyền Học

Chương 37

【Thanh Mộc đại sư: Ninh gia là thế lực mới nổi ở Yên Kinh, Ninh Huy là con trai út của họ. Ninh gia đã tuyên bố rằng chỉ cần có thể cứu Ninh Huy, họ sẵn sàng trả một khoản thù lao hậu hĩnh.】

【Thanh Mộc đại sư: Tôi biết Tạ đạo hữu là người thanh cao, không màng danh lợi, không quan tâm đến tiền tài, nhưng mạng người quan trọng, chỉ cần Tạ đạo hữu đồng ý ra tay, Thanh Tiêu Quan nhất định sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của đạo hữu.】

【Tạ Khâm Từ: Đại sư hiểu lầm tôi quá rồi. Chỉ cần Ninh gia trả được giá, cứu người không thành vấn đề.】

【Tạ Khâm Từ: Nhưng hiện tại tôi vẫn đang quay phim ở ngoài, phải đợi tôi về mới được, chắc cũng chỉ vài ngày nữa thôi.】

Thanh Mộc đại sư chỉ coi câu đầu tiên của Tạ Khâm Từ là lời khách sáo. Nghĩ cũng phải, với năng lực như vậy, muốn kiếm tiền chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Ông ta vội vàng trả lời.

【Thanh Mộc đại sư: Bần đạo có thể áp chế thêm vài ngày nữa.】

【Tạ Khâm Từ: OK, bảo Ninh gia chuẩn bị thù lao đi.】

Thanh Mộc đại sư lại hỏi thăm tình hình của đạo diễn Lưu.

Đạo diễn Lưu chỉ nằm viện nửa ngày, vừa tỉnh dậy đã đòi xuất viện để quay nốt những cảnh cuối cùng. Cố Miên và chị Uông đều không lay chuyển được ông ta, đành phải để ông ta xuất viện.

Vì Tạ Khâm Từ đã đồng ý lời mời của Thanh Mộc đại sư, nên Nguyễn Ý không trở về, cứ lẽo đẽo theo sau Tạ Khâm Từ làm chân sai vặt, giành hết cả việc của trợ lý. Tạ Khâm Từ đuổi không được, đành mặc kệ anh ta.

Đầu Quỷ và quỷ thủ bị Tạ Khâm Từ nhét vào pháp khí bắt ma của Nguyễn Ý, đợi đến Thanh Tiêu Quan rồi tính tiếp xem phải xử lý thế nào.

Cảnh quay cuối cùng là cảnh oan hồn hoan lạc khi đất nước sụp đổ. Khi quay phim, mọi người đều cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân dâng lên. Rõ ràng là giữa mùa hè nóng nực, nhưng lại mát mẻ hơn cả trong phòng điều hòa.

"Nhiệt độ giảm xuống rồi à? Sao thấy lạnh thế nhỉ?"

"Dự báo thời tiết ba mấy độ, sao tôi thấy bây giờ nhiều nhất cũng chỉ hai mươi độ?"

Các nhân viên thì thầm bàn tán, đạo diễn Lưu biết rõ sự tình thì khóe mắt giật giật.

Ai mà ngờ được, nhiệt độ xuống thấp như vậy là do Tạ Khâm Từ đã bắt một con ác quỷ về làm "nhóm tạo không khí" chứ.

Đạo diễn Lưu là người cầu toàn trong công việc. Trước khi quay phim, lo lắng bầu không khí cảnh cuối cùng không đủ rùng rợn, ông ta cứ đi đi lại lại kiểm tra hiện trường.

Biết được nỗi lo lắng của ông ta, Tạ Khâm Từ xách pháp khí đựng đầu quỷ và quỷ thủ đến: "Chuyện này đơn giản, dùng quỷ thật để quay là được rồi."

"Cái này... không ổn lắm đâu?" Đạo diễn Lưu do dự.

Cố Miên hào hứng: "Tôi thấy được đấy, đạo diễn Lưu, chẳng phải ông cứ lo lắng hiệu ứng đặc biệt không tốt sao? Chúng ta có thể dùng đồ thật mà!"

Đạo diễn Lưu động lòng: "Nhưng chúng ta chỉ có một con quỷ."

Cộng thêm quỷ thủ cũng chỉ có hai.

"Bảo nó gọi thêm mấy con quỷ nhỏ đến là được."

Nguyễn Ý mặt mày méo xệch: "…"

Làm vậy có ổn không?

Anh ta muốn khuyên can, nhưng lại không dám.

Tạ Khâm Từ mặc kệ anh ta nghĩ gì, mở pháp khí ra. Đầu quỷ vừa ra đã định chuồn, bị Tạ Khâm Từ túm lấy đánh cho một trận.

"Đừng hòng bắt ta đóng phim, ta đường đường là quỷ vương, gào——"

Mấy cú đấm giáng xuống, đầu quỷ ngoan ngoãn, hai mắt sưng húp, nức nở: "Ta đóng, ta đóng, đừng đánh nữa."

Nguyễn Ý chứng kiến toàn bộ quá trình: "…"

"Đồng ý sớm có phải đỡ đau hơn không, cứ phải để anh Tạ đánh cho một trận. Anh Tạ, tay anh có đau không?" Có Tạ Khâm Từ ở đây, Cố Miên gan to hơn hẳn.

"Hơi hơi."

Cố Miên lập tức lấy lòng xoa bóp cổ tay cho Tạ Khâm Từ.

Nguyễn Ý không biết nói gì.

Đầu quỷ vừa khóc vừa triệu hồi một đám âm hồn, đạo diễn Lưu mặt mày ngẩn ngơ.

"Chúng nó nên đứng ở đâu?"

Đạo diễn Lưu trong cơn mơ màng sắp xếp vị trí đứng cho đám âm hồn.

Lau mặt, đạo diễn Lưu ép mình bình tĩnh lại, bắt đầu quay phim.

Tạ Khâm Từ khoác áo đỏ, lơ lửng giữa không trung. Nói là hóa thân thành ác quỷ, nhưng lại giống tiên nhân hơn, không hề thấy dáng vẻ hung dữ vừa nãy đánh quỷ vì nó không nghe lời.

Mặt trăng ẩn vào trong mây, Nguyễn Ý đứng trong bóng tối canh giữ đám ác quỷ.

Cái đầu quỷ to tướng lăn lông lốc đến, cái đầu sưng to gấp đôi. Vừa nhìn thấy Tạ Khâm Từ lơ lửng trên không, nó liền gào lên chất vấn:

"Ngươi không thấy anh ta còn giống ác quỷ hơn cả ta sao?!"