Tôi liếc hắn một cái, không nói gì.
Thật ra, ngoại trừ cha tôi và người mẹ đã khuất, không ai biết thân phận thật sự của tôi.
“Dù sao anh cũng dễ kiếm vợ hơn cậu.”
Tôi vỗ vai tiểu đệ tỏ vẻ thông cảm.
Đang nói chuyện, bỗng có một đàn chim hốt hoảng bay ra từ trong khu rừng rậm.
Chúng lượn một vòng rồi bay đi.
Tôi nhíu mày giơ tay ra hiệu.
"Dừng lại!"
Tiểu đệ: "Sao vậy?"
"Không ổn lắm."
Tôi vừa dứt lời, một nhóm người bịt mặt từ phía trước lao ra, trên tay cầm những cây đao dài, vô cùng hung hãn.
"Bảo vệ tiểu thư!!"
Tôi hét lên, lấy tay đỡ ngọn giáo sau vai, chặn lại đợt công kích đầu tiên.
Tôi ngay lập tức nhảy lên xe và rút roi đánh vào mông ngựa.
"Đi"
Xe ngựa vượt qua vòng vây của đám đông, lao thẳng về phía trước.
"Tiểu thư, lần này cô phải nhờ tôi rồi!"
Dù sao xe ngựa cũng chạy không nhanh bằng cưỡi ngựa, người đàn ông bịt mặt phía sau sẽ sớm bắt kịp chúng tôi.
Suy nghĩ vài giây, tôi đưa tay vào trong xe: "Ra ngoài! Xe này phải bỏ!"
Cô gái bên trong chỉ do dự một lúc rồi nắm tay tôi ra khỏi xe.
Tôi giơ đao lên cắt dây xích, ngay trước khi xe và ngựa tách ra, tôi ôm cô gái lên ngựa.
Tôi: "..."
Nhìn cô gái cao hơn mình nửa cái đầu, tôi chìm vào trầm tư.
Quả nhiên là tiểu thư xuất thân từ gia đình giàu có, cô ta thực sự có chiều cao khác thường.
Nhưng như thế này... sẽ chặn tầm nhìn!
"Cái đó…. Ngồi sau lưng tôi đi."
Cô gái im lặng vài giây rồi gật đầu.
Tôi giữ eo cô bằng một tay và bế cô từ trước ra sau.
Cô gái tuy gầy, nhưng khung xương thực sự không nhỏ!
Tôi thở phào nhẹ nhõm: "Ôm eo tôi, Ôm chắc vào!"
Con ngựa nhanh chóng đưa hai chúng tôi vào con đường bên sườn núi.
........
Khi tôi đi khảo sát địa hình dưới chân núi trở về, tiểu thư đã cởi khăn che mặt, đang đứng đợi tôi trong một khu rừng phong rộng lớn.
Gió thổi bay góc áo của cô ấy, mái tóc dài được búi gọn gàng sau đầu bằng một chiếc trâm đơn giản, khuôn mặt tái nhợt, khí chất lạnh lùng.
Tôi sững người tại chỗ, hơi choáng váng.
Người con gái này khác với rất nhiều tiểu thư tôi từng gặp.
Đôi mắt hẹp dài khiến cô ấy thêm một chút anh khí mà những cô gái bình thường không có được.
Tôi hoàn hồn và bước đến bên cạnh.
"Yên tâm, không ai phát hiện ra nơi này đâu."
Tiểu thư gật đầu, không nói gì.
Tôi nhìn cô, không kìm được nói: “Tôi đã cứu mạng cô.”
Tiểu thư ngước mắt lên nhìn tôi, hé mở đôi môi mỏng: “Thì sao?”