Sở Ái Cách Sơn Hải

Chương 2

Châu Mãnh ghé vào nói gì đó với Tần Hạo, nhưng Tần Hạo trước mặt mọi người lại đá Châu Mãnh ngã uỵch phát xuống đất.

"Mẹ ki.ế.p! Hoàn toàn là vu khống! Bịa chuyện!"

Châu Mãnh tủi thân đứng dậy, vỗ vỗ mông, duỗi cánh tay mảnh khảnh chỉ vào tôi:

"Tôi không nói bậy, tất cả là do Lạc Bảo Châu nói."

Người thì đi trên đường, còn nồi thì từ trên trời ụp xuống.

Tôi vô tội mở to mắt!

WTF?

Tôi đã nói gì cơ?

Tần Hạo quay đầu lại, trừng mắt nhìn tôi đầy sá..t khí:

"Lạc Bảo Châu, tốt, rất tốt!"

Tôi đầu đầy dấu chấm hỏi mà lên lớp.

Tần Hạo hiểu lầm gì tôi?

Thực sự còn oan hơn cả Đậu Nga nữa. Rõ ràng chúng tôi còn chẳng hề quen biết.

Tần Hạo thường đơn độc, ngoại trừ hay dính lấy Châu Mãnh thì hầu hết không thân cận với ai.

Không được, sau giờ học tôi phải đi hỏi ảnh, tôi không thể để anh ấy ụp nồi bừa bãi được.

Tiết học nhàm chán làm hai mắt tôi díu lại, tôi lấy điện thoại ra, đăng nhập vào diễn đàn, định xem lại kiệt tác mình đã viết.

Tôi nhớ bài đăng này rất bình thường mà, tại sao mọi người lại quan tâm nhiều thế?

Tôi phải cẩn thận ghi chép lại rồi tổng kết mới được.

"Truyền thuyết nói Cửu vĩ hồ có chín cái ấy ấy. Bất cứ khi nào tính mạng gặp nguy hiểm, Cửu vĩ hồ sẽ tự cắt ấy ấy của mình để chạy trốn."

“Đợi khi tránh thoát nguy hiểm, Cửu vĩ hồ phải tốn nhiều công sức tu luyện mới có thể mọc lại thứ ấy ấy đã mất.”

"Khụ khụ khụ~"

Tôi ôm ngực ho sù sụ.

Bạn cùng phòng Du Tú Tú vỗ lưng tôi:

"Bảo Châu, cậu sao thế? Bị nghẹn à?"

Mặt tôi đỏ bừng, ánh mắt tuyệt vọng:

"Gà*, gà, gà, gà..."

"Gà, bữa trưa cậu có muốn ăn gà à? Vậy thì đến nhà ăn Hạnh Hoa đi. Chân gà rán ở đó ngon với rẻ nhất."

Tôi đập đầu mạnh xuống bàn.

Ah!

Để tôi chết đi cho rồi!

Tôi thực sự không còn mặt mũi mà gặp người khác nữa!

Chuông vừa vang lên, tôi nhanh như chớp “vù” một tiếng lao ra khỏi lớp.

Du Tú Tú ở phía sau hét lớn:

"Bảo Châu! Cậu không đi ăn gà hả!"

Tôi vẫn còn mặt mũi mà ăn nữa hả?

Tôi thậm chí còn không còn quần mà đội nữa cơ!

Sau khi trở về ký túc xá, tôi lập tức đăng nhập vào diễn đàn trường, sửa lại toàn bộ các chữ “gà" chết ti.ệ.t bằng từ chính xác.

Lúc này, phần bình luận dưới bài đăng đã hoàn toàn bùng nổ.

Trước đây, dưới bài đăng có tầm chục bình luận là đã rất tốt.

Hiện bình luận bên dưới đã có khoảng 500+, còn vẫn đang tiếp tục tăng cao.

"Tôi kính vị Cửu vĩ hồ này như một người đàn ông!"

"Cửu vĩ hồ, quả nhiên là đàn ông đích thực!"

"Xem ra làm yêu quái cũng không dễ dàng, tôi vẫn là nên ngoan ngoãn làm người thì hơn."

"Quy mô trường ta ngày càng lớn. Trường học cần những nhân tài như Lạc Bảo Châu. Những người dám nói dám viết mới đúng là thanh niên ngày nay."

"Trên lầu nói chỉ có chuẩn, Lạc Bảo Châu, giỏi vãi nồi!”