“Điện hạ, không bằng lui một bước mà tiến nhiều bước, trước cứ nạp vào Đông Cung đã, tương lai……”
Ta ngập ngừng:
“Tương lai như thế nào, chẳng lẽ không phải do điện hạ định đoạt?”
Chỉ vài câu đã loại bỏ được tai họa cho nàng ta, nhưng lại đem đến họa s á t thân cho ta.
Bùm! Bùm! Bùm!
Kiếp trước ta vừa thấy Liễu Xúc quỳ xuống đã vội vàng chạy tới đỡ nàng ta dậy.
Lần này ta chỉ lạnh lùng nhìn, nàng ta thế mà không chút do dự dập đầu với ta.
Bùm bùm từng cái một.
Hồng Nhạn kéo nhẹ ống tay áo của ta.
Hôm nay có rất nhiều khách khứa, đều nhìn về phía bên này.
Ta hất tay nàng ra.
Lo cái gì?
“Xúc Xúc!” Sắc mặt Sở Hành bắt đầu không còn đẹp nữa.
Cứ như vậy một lát sau, trán của Liễu Xúc đã bầm tím.
Cộng với nước mắt trên mặt của nàng ta, nhìn thấy mà thương.
Nàng ta quay đầu lại nhìn Sở Hành, lại nhìn ta, cắn môi, tiếp tục dập đầu.
Ta vui vẻ cầm một ly trà lên.
Ta đột nhiên có chút tò mò, rốt cuộc nàng ta có thể giả bộ đến mức nào?
Đúng vậy.
Liễu Xúc đang giả vờ.
Nàng ta bị “câm” là giả, yếu đuối đáng thương là giả, thậm chí “Nhục nhã, xấu hổ, tức giận t ự s á t” ở kiếp trước, cũng là giả.
Ở một góc yên tĩnh không người của Trường An, ta chính tai nghe thấy giọng nói như chim vàng anh của nàng.
Đang khóc nức nở cầu xin một người bịt mặt:
“Sư Phụ, con chỉ là một bé gái mồ côi, nếu không thêm chút khổ nhục kế, điện hạ sao có thể để tâm đến con?”
“Sư Phụ, xin người cho con một viên thuốc giả chết!”
“Sư phụ, Xúc Nhi thật lòng yêu Thái Tử điện hạ, con biết với thân phận của mình, dù có làm thϊếp thì cũng là trèo cao rồi”
“Nhưng điện hạ đã hứa cho con vị trí chính thê, con cần thêm một chút nữa mới có thể khiến điện hạ vì con mà áy náy”
“Sư phụ, xin người thành toàn cho Xúc Nhi!”
“Chỉ cần giả chết một thời gian thôi, cuộc đời này của điện hạ sẽ luôn nhớ kỹ đã không đối xử tốt với con”
Giả vờ đến cỡ nào.
Mà lừa được cả Sở Hành, cả ta.
Lừa cả mấy vị quan to quyền quý trong kinh thành.
Ta từng hỏi Sở Hành vì sao hắn lại chung tình với Liễu Xúc đến như thế.
“Ta sinh ra đã là Thái Tử, mọi người xung quanh ai cũng nịnh bợ ta, tâng bốc ta”
“Họ kính ta, yêu ta, đơn giản chỉ vì ta là Thái Từ”
“Kể cả ngươi, Thục Nhân, nếu ta không phải là Thái Tử, người có yêu ta không?”
Lúc ấy ta bị hỏi cho không nói nên lời.
Nếu hắn không phải là Thái Từ, ta với hắn không có hôn ước, càng sẽ không lớn lên cùng nhau, đâu ra mà yêu với không yêu?