Ta chết vào một ngày tuyết rơi.
Lẽ ra có thể trì hoãn tới mùa xuân năm sau nhưng Sở Hành không chờ kịp nữa.
Dao găm đâm xuống ngực ta từng chút một, máu chảy ướt đẫm khắp giường.
Thế nhưng hắn vẫn chưa hết hận.
Hắn xoay con dao trong tay, dao găm lạnh băng khuấy động máu thịt ta.
Ta đau không thở nổi, nhưng vẫn không cam lòng hỏi:
“Vì…… sao?”
Ta không hiểu.
Ta với hắn quen nhau từ nhỏ, quen từ cái thời hai đứa chỉ có mấy chỏm tóc trên đầu.
Mười mấy năm qua, cha ta, anh ta trung quân ái quốc, giúp đỡ hắn rất nhiều.
Trước khi hắn đoạt lại hoàng quyền cũng nộp lại binh quyền, chủ động nhận lỗi.
Nhưng hắn vẫn tìm ra được tội, dồn cả Tạ thị vào chỗ ch ết.
“Vì sao hả Sở Hành?” Ta nắm chặt cổ tay đang cầm dao găm của hắn.
Sắc mặt Sở Hành còn trắng hơn tuyết ngoài kia, rõ ràng là hắn đang gi ết ta nhưng biểu cảm lại như là ta phụ hắn.
“Đây là các ngươi nợ Xúc Xúc.”
Hắn nghiến răng nghiến lợi.
Xúc Xúc?
Liễu Xúc?
Ký ức quá mức xa xăm thế nên ta phải mất một lúc mới nhớ ra cái tên này.
Cùng với cái tên là gương mặt yểu điệu như liễu kia.
Ta không tự chủ được cười lớn.
Mười năm.
Thì ra mười năm qua, Sở Hành chưa từng quên nàng.
Thì ra hắn đem cái chết của nàng ta ụp lên đầu ta, ụp lên đầu toàn bộ Tạ thị.
“Sở Hành, ngươi đúng là……”
Đồ ngu!
Chưa kịp nói hai chữ cuối cùng Sở Hành đã rút dao ra.
máu đỏ bắn ra khắp nơi, một giọt rơi xuống đầu lưỡi ta.
Vừa tanh vừa ngọt.
Cực kỳ giống với năm đó, mẫu thân hầm cho ta một bát yến huyết với đôi mắt đỏ hoe.
“Cô nương, ngực lại đau nữa ạ?”
Màn tuyết dày đặc biến mất.
Đến cái lạnh thấu xương cũng biến mất.
Cảnh xuân nở rộ, người đến người đi.
Đây là yến tiệc sinh nhật 16 tuổi của ta.
À đúng rồi, có lẽ là ông trời có mắt, nhắm một mắt, mở một mắt để ta không ch ết.
Không chỉ không ch ết, còn quay về lúc 16 tuổi.
Năm 16 tuổi, ca ca thắng trận, cha lập đại công trong việc chống lũ.
Năm 16 tuổi, ta vẫn còn chưa gả cho Sở Hành.
“Ngực không đau mới lạ.” Phía sau truyền đến âm thanh châm biếm “Hôm qua Thái tử điện hạ quỳ trước cửa điện Cần Chính cả đêm muốn lui hôn sự với phủ thượng thư còn gì”
Hồng Nhạn quay đầu định đi qua nhưng bị ta ngăn lại.
Không chỉ là muốn lui hôn sự với ta.
Cùng năm này, Sở Hành trên đường diệt thổ phỉ thì gặp nạn, ngã xuống vách núi, sau đó được một cô bé mồ côi cứu.