Gia Đình Trên Núi

Chương 2

Lúc này, nhà Cố Lai Phúc đang vô cùng huyên náo, nguyên nhân là Cố Lai Phúc uống được một chút nướ© ŧıểυ ngựa, đắc ý khoe khoang với bà nương nhà mình, Hoàng Thị: "Nương bọn trẻ, nhà chúng ta có thể trèo lên cành cao, lúc đó ngươi muốn đeo vàng đeo bạc đều không vấn đề!"

Hoàng thị nghe vậy thì mắt sáng lên, mặc kệ chuyện đang làm, đuổi theo Cố Lai Phúc hỏi:"Giá chủ, ngươi nói thật chứ? Nhà chúng ta sao lại có thể trèo lên cành cao? Mau nói cho ta biết."

Cố Lai Phúc rất hài lòng với phản ứng của Hoàng Thị, lập tức kể lại chuyện đã xảy ra.

Hóa ra lão bản cửa hàng tạp hóa ở trấn Bàn Long muốn tìm con dâu cho tiểu nhi tử, thả điều kiện, chỉ cô nương gia thế trong sạch, còn cho mười lượng bạc làm lễ ăn hỏi.

Mười lượng bạc là khái niệm gì? thôn dân thôn Thảo Tử cưới vợ cũng chỉ cần năm sáu trăm văn tiền, Hoàng Thị tâm động, lôi kéo Cố Lai Phúc để hắn nhanh đi định ra việc hôn nhân, kẻo bị người khác nhanh chân đến trước.

Hai vợ chồng quyết định lập tức lên trấn làm mai, vừa ra khỏi cửa thì đυ.ng phải ông nội của Cố Trân Châu, Cố lão cha.

Cố lão cha nghe là làm mai cho Cố Trân Châu, sắc mặt trầm xuống, kéo Cố Lai Phúc vào trong viện, lúc này mới nói mình đã sớm nói xong việc hôn nhân cho Cố Trân Châu, đối phương mặc dù là thợ săn, nhưng nhân phẩm vô cùng tốt, năm đó lại có ân với ông, Cố Trân Châu nhất định phải gả đi.

Hoàng Thị còn tưởng là chỗ nào lợi hại, nhưng nếu gả cho thợ săn thì chính là sống trong nỗi nguy cơ sẽ trở thành quả phụ, sơ ý một chút là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, một đời Trân Châu nhà nàng sẽ bị hủy!

Hoàng Thị là người đầu tiên phản đối, Cố Lai Phúc cũng không tán thành, hắn còn trông cậy vào việc gả Cố Trân Châu vào nhà cao cửa rộng, kéo theo cả nhà cùng đi lên.

Một nhà vì chuyện này mà huyên náo đến không thoải mái.

Cố Trân Châu nghe được chuyện này, tất nhiên là không muốn gả cho thợ săn, lập tức đưa ra chủ ý cho Cố Lai Phúc.

"Cha, ngài và nương lặng lẽ lên trên trấn định ra việc hôn nhân, đến lúc gia gia biết cũng không thể tránh được. Đến lúc đó con khóc lóc một phen, chắc hẳn gia gia cũng sẽ không làm khó chúng ta."

Trong mắt Cố Trân Châu lóe ra tia sáng chuyện nhất định phải thành, yểm hộ cho phu thê Cố Lai Phúc, để bọn hắn thành công.

Chờ Cố lão cha nhận được tin tức thì đã muộn.

Cố lão cha tức suýt ngất đi, mắng to Cố Lai Phúc, Hoàng Thị bất hiếu.

Thế nhưng, sự tình đã đến mức này, Cố lão cha có tức giận đến mức nào cũng không làm nên chuyện gì.

Lúc Đổng Thành Hổ mang theo một đầu lợn rừng đến nhà Cố Lai Phúc hạ sính lễ, Cố lão cha xấu hổ đến mức không ngóc đầu lên được.

Hoàng Thị đánh giá Đổng Thành Hổ trước mắt, dáng dấp mặc dù cao to, nhưng cả một mặt râu quai nón rậm rạp như thể mười hai mười ngày chưa cạo, y phục trên người vừa rách rưới vừa toát ra mùi hôi hòa lẫn với mùi máu tươi.

Hoàng Thị che mũi lui lại.

Đổng Thành Hổ thu phản ứng của Hoàng Thị vào trong mắt, càng thêm bứt rứt bất an.

Cố Lai Phúc thấy cha hắn không nói lời nào, lại nghĩ tới chuyện Cố lão cha nói, năm đó nếu không nhờ cha Đổng Thành Hổ cứu hắn một mạng, hắn sớm đã yên vị trong bụng sói.

Việc hôn sự này là do Cố lão cha và cha Đổng Thành Hổ định ra, trong thôn Thảo Tử có không ít người biết chuyện này, nếu tin tức nhà họ hối hôn bị truyền ra ngoài, chỉ sợ sau này mỗi khi nhà bọn hắn đi ra ngoài sẽ bị chết đuối trong nước bọt.

Cố Lai Phúc suy nghĩ một phen, khuôn mặt tươi cười chiêu đãi Đổng Thành Hổ.

Đổng Thành Hổ có chút thụ sủng nhược kinh, nghĩ đến tình trạng trong nhà mình, rồi nhìn lại gia cảnh nhà Cố Lai Phúc, tương lai nếu hắn cưới Cố Trân Châu, thật đúng là ủy khuất con gái nhà người ta.

Cố Lai Phúc trầm ngâm nói:

"Hiền chất, đại thúc biết hôm nay ngươi đến nhà chúng ta có mục đích gì, chỉ là, liên quan tới hôn sự của khuê nữ, trước đó phu thê chúng ta không hiểu rõ tình hình, hai ngày này cha ta mới nói, tình huống hiện tại là..."

Từ lúc Đổng Thành Hổ vào nhà Cố Lai Phúc tới lúc đi ra không đến thời gian uống một chén trà, hàng xóm vốn còn đang hiếu kì nhà Cố Lai Phúc từ lúc nào lại có thân thích kiểu này, kết quả người kia lại đi nhanh như vậy.

Mọi người nghị luận ầm ĩ, còn có rất nhiều thôn phụ có quan hệ tốt với Hoàng Thị, nói gần nói xa nghe ngóng thân phận của Đổng Thành Hổ, Hoàng Thị rất muốn khoe khoang với những người kia, chỉ là nghĩ đến Cố Lai Phúc và Cố lão cha trong phòng, lại nhịn xuống, không kiên nhẫn qua loa đuổi những thôn dân đang hóng chuyện đi.

Trong nhà chính, bầu không khí rất là nghiêm túc.

Cố Lai Phúc không nghĩ Đổng Thành Hổ này nhìn thì chất phác trung thực, nhưng lại tâm cơ như vậy, hắn đã nói rất rõ ràng, kết quả Đổng Thành Hổ lại giả vờ ngốc nghếch, một mực nói chuyện ân cứu mạng năm đó, đây rõ ràng nắm cả nhà bọn hắn không thả.

"Cha, Đổng Thành Hổ này không có ý định từ Trân Châu, nhưng chúng ta đã nói xong việc hôn nhân với Chu lão bản, nếu hối hôn, Chu lão bản cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta, lại nói, thanh danh của Trân Châu sẽ bị hủy."

Cố Lai Phúc giả bộ đáng thương trước mặt Cố lão cha, mà đúng là, Cố lão cha dính chiêu này.

Ông cũng không muốn cháu gái ruột đi theo Đổng Thành Hổ chịu khổ, biết chuyện phu thê Cố Lai Phúc làm mặc dù tức giận, nhưng trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ là hiện tại nhà bọn họ nhất định phải cho Đổng Thành Hổ một câu trả lời, nếu Đổng Thành Hổ không hài lòng, chọc ra chuyện, chỉ sợ sau này nhà bọn họ sẽ không ngóc đầu lên được ở cái thôn Thảo Tử này.