[Mọi người đều nói, Tô Khởi Ngôn - “hot boy” trường Minh Lý, kiêu ngạo đẹp trai, lạnh lùng khó gần, giống như đóa hoa trên đỉnh núi không thể hái xuống, anh cũng chẳng bao giờ để tâm tới những cô gái theo đuổi mình.
Thần tiên sẽ không nhiễm bụi trần, các học sinh của lớp mùa xuân đã cam đoan như vậy.
“Học bá” dù tốt nghiệp thì vẫn sẽ sạch sẽ thuần khiết.
Nhưng sau này truyền ra tin đồn trong đám học sinh, rằng có người nhìn thấy Tô Khởi Ngôn ép hoa khôi lớp bên cạnh vào góc tường sau lớp học mà bắt nạt.
Tô Khởi Ngôn bày tỏ.
Đâu dám chứ!
Anh cúi đầu nhìn người đẹp nhỏ nhắn mềm mại trong lòng.
Tô Khởi Ngôn thầm chịu đựng, đáy mắt đỏ ngầu trông vô cùng điên cuồng: “Đừng khóc nữa.”
Anh ngừng một lúc, giọng trầm khàn: “Còn khóc nữa, tôi moi tim cho em xem.”]
Cái này, có phải hơi sượng trân không…?
Ôn Song Mộc cảm thấy hơi cạn lời, cho dù là nhập vào, nhưng cô vẫn không chịu nổi, với lại có đυ.c khoét đại não cả ngày, cô cũng không nhớ ra bất kỳ ký ức nào liên quan tới đoạn miêu tả này của văn án.
Ôn Song Mộc nghĩ ngợi, cô hỏi: “Văn án này có liên quan chút nào tới tên truyện chứ?”
Ô Tiểu Tất trả lời: [Ký chủ không hiểu tình hình thế giới bên ngoài cuốn truyện rồi, đây là thể loại ngọt văn, lấy tên trà sữa ngọt ngào đặt làm tên truyện là thích hợp nhất rồi.]
Ngọt văn…
Ôn Song Mộc thầm đọc lại trong lòng lần nữa.
“Ngọt sao?”
Cô có thể khẳng định bản thân những năm này không có chút liên quan gì đến chuyện ngọt ngào.
Có điều quả thực là cô thích trà sữa.
Tác giả thật có lòng.
Ô Tiểu Tất chưa nhận thấy có vấn đề ở chỗ nào: [Đúng vậy, cuốn tiểu thuyết này khi được đăng đã liên tiếp leo lên Top 1 thể loại ngọt văn vườn trường, được bạn đọc khen là “đường hoá học kéo dài tuổi thọ”, ngoài ra tên nữ chính còn là “Chi” trong “Chi Chi Hạ”, cũng xem như đã đưa ý chính về mặt ý nghĩa lên rồi.]
Ô Tiểu Tất nghĩ tới điều gì, lập tức trầm tư: [Nếu thật muốn bới ra thứ không ngọt ngào, chính là ký chủ - nhân vật nữ phụ đã chạy khỏi sự khống chế của tác giả nguyên tác, tạo cảm giác tồn tại nhiều lần, làm sụp đổ tình tiết kế tiếp một cách hỗn loạn… Nếu không cuốn tiểu thuyết này cũng sẽ chẳng rớt khỏi bảng xếp hạng, suy cho cùng chỉ là tổng hợp các tình tiết kiểu “đỏ mắt”, “cho mạng sống”, “ép tường”.]
Nhưng Ôn Song Mộc lại giống như không nghe thấy những thứ phía sau, cô bỗng nhiên dừng bước, đứng yên tại chỗ nhìn về phía trước.
Ô Tiểu Tất tò mò gọi hai tiếng: [Ký chủ? Ký chủ?]
Ôn Song Mộc dường như đã hiểu, nói ra bảy chữ: “Cho nên, tôi không phải nữ chính?”
Ô Tiểu Tất hoàn toàn chẳng ngờ nhận thức bản thân của ký chủ lại không rõ ràng như vậy, liền trả lời: [Nữ chính dù có bị thương ra sao cũng sẽ không trở thành người thực vật suốt đời đâu.]
Ôn Song Mộc ngắm nhìn bầu trời xanh sáng trong, đầu ngón tay siết chặt trong lòng bàn tay rồi thả lỏng, im lặng thở một hơi dài.
Trường trung học Minh Lý quá rộng, quy định cơ bản của kỳ thi trung học là không được vào trường sau khi vào thi được mười lăm phút, Ôn Song Mộc buồn bực thì buồn bực đấy, mà cô không dám chậm trễ, nhưng khi chạy vào tòa giảng dạy có biển chỉ dẫn phòng thi, Ôn Song Mộc tiếp tục dừng lại.
[Ký chủ, cô lại làm sao vậy?]
Ôn Song Mộc nhìn hàng lang mà các lớp đã vào thi, không một bóng người, cô hỏi: “Tôi phải đến phòng thi nào ấy nhỉ?”
Ô Tiểu Tất: [...]
Ôn Song Mộc lại cúi đầu nhìn hai bàn tay trống trơn của mình: “Cặp sách và giấy dự thi của tôi đâu?”
Ô Tiểu Tất: [...]
[Có lẽ là rơi ở chỗ vừa bị xe đâm rồi.]
Ôn Song Mộc nhướn mi: “Cậu không thèm nhắc tôi.”
Ô Tiểu Tất lên tiếng: [... Hệ thống không phải cái gì cũng biết, rất nhiều chuyện cần ký chủ tự mình chú ý.]
Ôn Song Mộc nói: “Là cậu kêu tôi chạy mau khi tôi vừa tỉnh lại đó.”
Ô Tiểu Tất triệt để im lặng.
Ôn Song Mộc rất hài lòng trước sự trầm lặng của nó, cô liếc mắt nhìn xung quanh: “Dù có quay lại cũng không kịp nữa rồi. Đã là vấn đề do hệ thống sơ suất, cậu nói xem giờ phải làm sao đi?”
Ô Tiểu Tất lựa chọn im miệng, mở chương trình vận hành, tìm kiếm dữ liệu lớn “Làm sao để vào thi khi thí sinh làm rơi giấy dự thi” trên Wangku*.
*Wangku: một trang web của TQ
Ôn Song Mộc rất coi trọng kỳ thi lần này, trong lòng cô không hề bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài, dù sao cũng chẳng kịp, hi vọng duy nhất của cô bây giờ là “tay không bắt sói trắng”, xem thử hệ thống có thể biến ra đồ dùng học tập và giấy dự thi không.
Một người một hệ thống vẫn đang căng thẳng, bỗng có hai tiếng gọi đuổi theo cùng tiếng thở hổn hển ở đằng sau.
“Cô bé! Cô bé! Cặp sách của cháu này!”