Quyển 1: Ác Ma Sẽ Lộ Diện
“Còn sống.”
Hai mắt của Bách Lý đỏ bừng, mụ cười ngây ngốc: “Ta còn sống! Dám có ý định gϊếŧ ta à? Để xem kẻ nào bị báo ứng đây!”
Văn Sở Sở xoay bước chân cách xa mụ ra; Từ Thanh Xuyên thì im lặng nhíu mày.
Sắc mặt của hai người đều không được tốt cho lắm.
Xuyên suốt cả câu chuyện, kẻ có tội lớn nhất không phải là mụ già Bách Lý này thì chẳng là ai nữa hết.
Dùng lý do tuyển học trò để lừa thanh niên vô tội tới làm đồ cúng tế; để bản thân trở lại đỉnh cao mà giày vò những đứa trẻ tới chết, hiến cho thứ gọi là “Thần linh”.
Cuối cùng, kẻ sống sót là mụ, người phải chết lại là các em nhỏ.
Bạch Sương Hành chẳng nói gì mà chỉ đi vào góc, thấy một cái cặp nhỏ ở cạnh đống tro tàn của bức tranh.
Một cái cặp cũ nát màu hồng nhạt trông rất quen thuộc.
Rõ ràng cái cặp có dấu vết bị xé, hẳn chủ nhân của nó đã từng ra sức vùng vẫy.
Khóa kéo bị vỡ, vài cuốn vở rơi ra bên ngoài, ngoài ra còn có một tờ giấy nhỏ hình vuông nữa.
Bạch Sương Hành cúi người nhặt nó lên.
Trên tờ giấy là nét chữ non nớt nhưng nắn nót:
[Cảm ơn chị đã giúp bọn em, đây là lần đầu tiên em với anh trai thấy ma thuật đấy, chị giỏi quá!]
Ở góc phải còn vẽ một khuôn mặt cười tròn trịa.
Đây là tin nhắn của Giang Miên gửi cho cô, tiếc là cô bé không còn cơ hội để tự tay đưa nữa rồi.
[Âm khí tan biến, sương khói lặng ngắt như tờ.]
Sau một khoảng dài, lời dẫn phá vỡ sự yên tĩnh.
[Ba thanh niên nhìn những mảnh tro tàn của bức tranh, cảm thấy may mắn vì mình đã thoát khỏi một kiếp nạn, nhưng đồng thời trong lòng cũng không khỏi nảy sinh nghi ngờ.]
[Rốt cuộc thứ gì là Thần, thứ gì là ma, thứ gì là người đây? Mọi chuyện đã kết thúc tại đây, liệu đó có phải là kết cục tốt đẹp nhất không?]
[Nhưng cuối cùng, đối với họ mà nói, đây không phải vấn đề đáng để bận tâm. Vấn đề lớn nhất của họ hiện tại là sau khi rời khỏi đây, họ nên tới chỗ nào để tìm việc mới.]
Văn Sở Sở hơi mờ mịt: “Kết... kết thúc rồi à?”
Cô ta còn chưa kịp phản ứng lại thì lời dẫn bên tai đã kết thúc, giống như một bộ phim thật sự vừa hết, mọi thứ xung quanh cũng chợt tan biến.
Bách Lý, Tống Thần Lộ, cả căn nhà ẩm thấp tối tăm đều biến mất trong hư không, hòa vào tấm màn đen như mực.
Trong tầm nhìn tối tăm chợt xuất hiện một hàng chữ lớn.
[Cảm ơn đã xem!]
“Đm.”
Từ Thanh Xuyên vô thức thấp giọng chửi một câu.
Làm ơn đi, kết thúc gì mà tệ hại thế này?
“Đợi đã!”
Văn Sở Sở vội nói: “Đây là kết cục rồi ư? Chẳng lẽ không trừng phạt nhân vật phản diện à? Còn bé gái kia nữa, cô bé cứ thế mà —”
[Đây là kết cục.]
Giọng điệu của 056 rất vô tội: [Phim kinh dị mà, chỉ có hai loại kết thúc đơn giản thôi, hoặc là tất cả mọi người chết trong tay oán linh, hoặc là oán linh bị các người gϊếŧ ngược lại. Khán giả thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ là được, ai thèm quan tâm nhân vật chính diện phản diện gì nữa, huống hồ gì, trên đời này đâu phải mọi chuyện đều là gieo nhân nào gặt quả nấy đâu.]
Nói xong, nó tiến hành thông báo tiếp.
[Chúc mừng người chơi đã hoàn thành phó bản thử thách của Đêm Trắng: Ác Ma Sẽ Lộ Diện!]
[Vui lòng chờ đợi, đang thanh toán phần thưởng…]
[Đã phát hiện hai người chơi lần đầu tiên trải nghiệm thử thách Đêm Trắng, đang cấp kỹ năng riêng…]
[Ding dong!]
[Đã cấp kỹ năng!]
Văn Sở Sở cắn răng, thầm nín thở trong lòng.
Oán khí của Giang Miên rất nặng, sẽ tấn công tất cả những người trong tòa nhà này chứ chẳng chừa ai. Họ không thể kết nối với oán linh được, nếu muốn sống thì chỉ có thể đốt bức tranh đó để Giang Miên hồn phi phách tán.
Kết cục khiến người ta khó chịu này lại là đường sống duy nhất của họ.
Thực sự rất khó chịu.
Hệ thống vẫn đang thông báo.
[Độ hoàn thành mạch chính, 100%.]
[Điểm thưởng tích lũy — Ối… Cạch!]
… Hả?
Như một đĩa băng cassette, một âm tiếng vang kỳ quái vang lên. Màng nhĩ của Văn Sở Sở đau nhói, trong lúc chưa hiểu mô tê gì lại nghe thấy tiếng ồn ào hơn nữa.
[Rè… Độ hoàn thành, mạch chính, phần trăm, phần trăm…]
Từ Thanh Xuyên cũng sửng sốt: “Có chuyện gì vậy?”
Đáp lại anh ta là âm thanh sắc nét từ hệ thống:
[Ding dong! Độ hoàn thành mạch chính, 99%]
[Ác ma vẫn chưa bị tiêu diệt hoàn toàn, Đêm Trắng vẫn chưa kết thúc, mong các người khiêu chiến tiếp tục cố gắng!]
Từ Thanh Xuyên: …?
Văn Sở Sở: …?
Họ không biết rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng lại vô thức cùng nhìn tới phía Bạch Sương Hành.
Đến cả bản thân hệ thống giám sát số 056 cũng hoảng hốt: [Cái gì vậy?!]
Bạch Sương Hành vẫn điềm tĩnh đứng đó, không để ý tới giọng điệu cáu kỉnh của nó, chẳng hoảng cũng chẳng vội mà mở lòng bàn tay đang cầm đồ ra.
Văn Sở Sở tròn mắt: “Đây là… Bức tranh đó?”
Nói chính xác hơn là một mẩu giấy tàn còn sót lại.
Oán linh rất khó để giao tiếp, không theo motip “Dùng chân tình để cảm hóa nó” được, từ khi xuống tầng hầm cô đã suy nghĩ có khi nào họ phải chiến đấu với Giang Miên tới một mất một còn.
Mãi tới khi Bách Lý nhắc tới bức tranh đó.
Bức tranh là vật dẫn hồn của Giang Miên, một khi bị tổn hại, Giang Miên sẽ bị thương nặng, thế thì nếu… Cô phá hủy gần hết bức tranh rồi lén giữ lại một mẩu thì sao?
Đáp án là sức mạnh của Giang Miên sẽ bị tổn hao phần lớn, không bị hồn phi phách tán cũng chẳng thể nào gϊếŧ chết cô được, giữa hai người đã đạt được sự cân bằng mong manh, đủ để không phải một mất một còn.
Bằng cách này, Giang Miên, nhân vật phản diện lớn nhất vẫn tồn tại, phim cũng chẳng kết thúc vội vàng.
Họ vẫn còn cơ hội để đảo ngược lại.