Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)

Chương 70

Vụ án thứ 2: Thảm án ở trường đại học.

Tư Đồ đề nghị về nhà rồi tiếp tục thảo luận vụ án, thuận tiện để hắn nghỉ ngơi một lúc, nhưng Lâm Diêu kiên trì phải gặp ở trường, hắn quyết định phải tiếp tục làm việc, làm Tư Đồ bực mình, “Em cứ liều mạng vậy đi, chừng nào té xuống mới chịu ngoan!”

Lúc Lâm Diêu thấy người yêu mình tự nhiên cương lên, hắn biết người ta giận thật. Đi tới bên cạnh ngồi xuống, người kia không hề cho hắn xem gương mặt hòa nhã, Lâm Diêu rất ít khi nào dỗ Tư Đồ, nên lúc này có hơi mất tự nhiên, “Chờ vụ án kết thúc, cái gì tôi cũng nghe theo anh, đừng có giận tôi mà.”

“Em mà cũng có lúc nghe lời anh sao?”

“Anh nói gì tôi cũng nghe hết.”

“Chờ vụ án xong rồi mới chịu nghe anh.”

“Có gì không đúng sao?”

“Em nói thử xem?”

Lâm Diêu giơ tay muốn chạm nhưng lại bị đối phương gạt ra. Lâm Diêu có chút bất đắc dĩ cười khổ, “Anh giận tôi thật sao? Tôi chưa ăn cơm nữa, anh ăn với tôi đi.”

Tư Đồ trừng mắt, gọi phục vụ kêu rất nhiều món, Lâm Diêu làm sao ăn được nhiều vậy, nhưng nhìn sắc mặt Tư Đồ, hắn nào dám lên tiếng, giờ có muốn ăn hay không cũng phải nhét vô miệng.

Tư Đồ không có một chút tâm trạng ăn uống, lúc giúp Lâm Diêu gắp đồ ăn, thuận tiện nói thu hoạch ngày hôm nay.

Sau khi ăn xong một chén cơm, Lâm Diêu để đũa xuống, nói về chuyện của Thư Nhã. Cuối cùng hai người đều trầm mặc.

Không biết qua bao lâu, thức ăn trên bàn đều đã nguội lạnh, bọn họ vẫn không mở miệng. Thời gian từ từ trôi qua, họ vẫn dậm chân tại chỗ, manh mối càng nhiều lại càng phức tạp, bọn họ chỉ có thể im lặng, bình tĩnh suy nghĩ.

Lâm Diêu là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, nói, “Theo thời gian, từ tối ngày 12 tới lúc vụ án xảy ra, Thư Nhã và Chung Giai Nam rất có thể đi chung với nhau,

tôi đi điều tra bọn họ lần nữa, anh lo bên Hoắc Lượng đi. Mặt khác, tôi còn phải đi điều tra bên nhà Hà Văn xem thế nào. Dù sao nhân chứng chứng minh cho cô ta không có mặt ở hiện trường là ba mẹ, tôi vẫn nên tự đi xác nhận một chút.”

“Em không muốn sống nữa đúng không? Hà Văn và Hoắc Lượng anh lo, em lo chuyện Thư Nhã, bảo Đông Minh cho người đi theo dõi Chung Giai Nam. Vậy đi, không được cãi lời anh.”

Lâm Diêu cười cười, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.

Lúc tạm biệt Lâm Diêu thì cũng đã 4 giờ chiều, Tư Đồ tranh thủ thời gian tới nhà Hà Văn.

Cha của Hà Văn là quản lý một xí nghiệp nước ngoài, mẹ làm nội trợ. Sau khi nghe mục đích Tư Đồ đến, có vẻ không mấy hoan nghênh, cũng may Tư Đồ biết ăn nói, bà Hà rất nhiệt tình mời hắn vào nhà.

Đầu tiên tùy tiện nói chuyện phiếm, sau đó mới dần vào vấn đề chính. Hắn nói, “Tối ngày 12, Hà Văn mấy giờ thì về nhà?”

“7 giờ.”

“Có thể phiền bác kể lại rõ ràng chuyện hôm đó không?”

“Được, hy vọng đây là lần cuối cùng. Tiểu Văn về nhà lúc 7 giờ tối ngày 12, đúng 8 giờ chúng tôi ăn cơm. Ăn cơm xong, cả nhà ngồi xem TV, cỡ 10 giờ Tiểu Văn về phòng lên mạng. Lúc sau tôi đi vệ sinh, thấy đèn phòng Tiểu Văn vẫn còn sáng, liền giục nó mau đi tắm rồi còn ngủ. Nó rất thích lên mạng, nếu hôm sau được nghỉ, nó sẽ chơi cả đêm. Tôi sợ nó mãi lo lên mạng không chịu ngủ, nên khoảng 2 giờ sáng có qua nhìn thử. Lúc tôi đẩy cửa phòng vào, Tiểu Văn mới nằm xuống, còn chúc tôi ngủ ngon. Sáng hôm sau 7 giờ dậy, vì dậy trễ nên ba nó chở nó đi học. Nếu cậu nghi ngờ lời của tôi có thể lên máy tính của nó kiểm tra lịch sử.”

Tư Đồ thấy buồn cười, hỏi, “Cảnh sát đã tới điều tra phải không?”

“Nói tới chuyện này lại làm tôi tức giận, con gái tôi đúng là xui xẻo, gặp thi thể thì không nói, còn bị cảnh sát tình nghi. Chúng tôi muốn phát điên vì không được xem là bằng chứng ngoại phạm, đành phải phối hợp với cảnh sát.”

Tư Đồ lên phòng của Hà Văn, dưới sự giám sát của bà Hà, mở máy tính của Hà Văn.

Trong máy tính chỉ có một phần mềm chat, Tư Đồ còn tưởng phải cần mật khẩu, ai ngờ mật khẩu đã được lưu sẵn. Một tên ngu máy tính như Tư Đồ, chỉ cần bấm đăng nhập.

Trong danh sách có rất nhiều bạn, Hà Văn cũng gia nhập không ít nhóm. Tư Đồ tùy tiện bấm vào mấy người xem, hắn liền chú ý tới một nhóm “Hội bạn chó trường đại học S”. Sau khi bấm vào, Tư Đồ phát hiện Hà Văn bàn về vụ án ngày 13 với rất nhiều người, nói tới nói lui cũng chỉ bàn về chuyện mình phát hiện thi thể. Tư Đồ tiếp tục tìm, phát hiện lịch sử trò chuyện ngày 12.

Xem một hồi, Hà Văn từ 12 giờ 20 mấy phút có nói chuyện trong nhóm này, nội dung cũng bình thường. Kéo một hồi, Tư Đồ phát hiện một đoạn đối thoại.

A: Sao mày không tự gϊếŧ mình luôn đi? Đừng quên, ngày mai phải nộp luận văn, giờ chỉ còn thiếu mỗi mày thôi.

Hà Văn: Tao sẽ bị thầy la chết, giờ làm sao?

A: Ai biểu mày sơ ý, cả luận văn cũng vứt.

Hà Văn: Tao không có vứt, ai lụm được thì tốt quá.

A: Lụm được thì tốt quá chính là không tìm được rồi. Mày nhớ lại đi, có bị lẫn chung với cái gì không?

Hà Văn: Đầu tao sắp nổ rồi!

A: Đáng đời.

Hà Văn: Sáng nay tao cầm rất nhiều đồ, luận văn kẹp bên trong. Sao tới chiều lại không tìm thấy, nhất định bị ma giấu.

A: Ma cái đầu mày chứ ma, biết mình bình thường hay vứt đồ lung tung thì còn xách nhiều đồ làm gì?

Hà Văn: Tập san của trường ngày mai phải in rồi, tao phải mang bản thảo theo.

A: Có khi nào bị lẫn bên trong không, ngày mai mày tới câu lạc bộ kiếm đi.

Hà Văn: Ừ ha, sao tao không nghĩ ra!

A: Bởi vì mày ngu.

Hà Văn:  ̄□ ̄

Nhìn thời gian là 23:40 ngày 12, xem ra Hà Văn tới câu lạc bộ gì đó để kiếm luận văn. Theo đoạn đối thoại này, Hà Văn tới câu lạc bộ văn học không phải là sự sắp đặt. Để tính lại thời gian của Hà Văn.

Từ nhà họ Hà đến trường cần 30 phút lái xe, nếu sáng ngày 13 Hà Văn lén ra khỏi nhà, 3 giờ 30 sáng mới tới trường, từ cổng tới tòa nhà cần 10 phút, cũng chính là gần 4 giờ sáng, khi đó người chết cuối cùng là Vương Lệ Lệ đã uống thuốc ngủ, Hà Văn không có tác dụng gì. Bởi vậy, Hà Văn không tham gia quá trình gϊếŧ người.

Chẳng lẽ, Hà Văn không liên quan gì tới vụ án?

Lúc này, Hà Văn tan trường về nhà. Cô thấy một người đàn ông quen mặt ngồi trước máy tính của mình loay hoay, sắc mặt cô lập tức thay đổi.

“Mẹ, sao mẹ lại tùy tiện để người lạ vào phòng con?”

Tư Đồ cũng không vội vàng đứng dậy, hắn xoay người nhìn Hà Văn cười, “Lại gặp mặt, còn nhớ tôi không?”

Hà Văn nhìn chằm chằm Tư Đồ, đột nhiên nói, “A! Soái ca đã tuyệt chủng ở trường sáng nay! Anh là, quen quá, là ai nhỉ?”

“Chúng ta đã gặp vào hôm vụ án xảy ra.”

Hà Văn bừng tỉnh, cuối cùng cũng nhớ ra Tư Đồ. Cô để balo xuống, nói với Tư Đồ, “Đồng nghiệp của anh đã tới điều tra tôi, anh còn muốn điều tra lại nữa à?”

“Tôi không phải cảnh sát, Hà Văn.”

Hả? Hà Văn kinh ngạc nhìn Tư Đồ, giờ mới phát giác, người này quá đẹp trai! Địch ý vừa rồi cũng vì sự đẹp trai giảm đi vài phần, hỏi, “Vậy anh là ai?”

“Tôi là thám tử tư, có chút quan hệ với ba của Tập Đông Bình, tôi đang điều tra vụ án này.”

Thám tử! Đôi mắt Hà Văn sáng lên, không cần suy nghĩ hỏi, “Anh đang điều tra chuyện của trưởng câu lạc bộ Tập?”

“Đúng vậy.”

“Vậy có gì cần anh cứ nói, giúp được tôi sẽ giúp.”

Tư Đồ cười cười, nói, “Tôi xem lịch sử chat của cô, thấy ghi ngày 13 tới câu lạc bộ tìm luận văn. Vậy cô tìm được chưa?”

“Sáng tôi dậy trễ nên không đi được, lúc tới trường chuông đã reo. Buổi trưa định đi, nhưng tôi bị thầy kéo đi bàn chuyện lập tổ học tập, chỉ có thể chờ tới chiều… Sau đó thì mọi người biết rồi, tôi và Địch Tử Hi cùng đi, kết quả phát hiện những thi thể này.”

Nhìn vẻ mặt của Hà Văn, nghe giọng nói của cô, Tư Đồ có vẻ xác định cô không liên quan đến vụ án.

Tối hôm đó, Tư Đồ nhẹ nhàng từ chối lời mời ở lại ăn cơm của mẹ con nhà họ Hà, vội vàng rời khỏi, tới trường điều tra Hoắc Lượng.

Lòng vòng một hồi tìm được mấy người ở chung phòng với Hoắc Lượng, tạm thời không nhắc tới chuyện cụ thể. Tư Đồ đưa mấy thằng nhóc này ăn cơm uống rượu, mấy người này đưa ra yêu cầu muốn lái thử chiếc xe của Tư Đồ.

Tư Đồ cũng không từ chối, căn dặn bọn họ không uống nhiều là được. Tán gẫu một hồi, thấy thời cơ đã tới, liền mở miệng dò hỏi, “Tối ngày 12, Hoắc Lượng có ở trong phòng không?”

“Buổi tối nó đi làm, học xong liền đi.”

“Tối ngày 12 hắn đi làm thêm? Tới mấy giờ thì về?”

“Hơn 1 giờ đêm, thằng đó khôn lắm, không biết làm cách nào tháo được một cái đinh ở cửa nam, tạo thành nguyên cái lỗ to, đi làm xong liền chui vào trở về. Tối ngày 12 cũng 1 giờ hơn mới trở về, lúc đó tôi đang chơi Chiến Quốc nên nhớ rất rõ.”

“Sau đó thì sao? Hắn có đi đâu nữa không?”

“Không có. Ngủ như chết, tới sáng hôm sau cũng dậy trễ, cúp cả tiết hai.”

Nghe vị bạn học này nói xong, Tư Đồ thấy Hoắc Lượng cũng không có khả năng gây án, cũng không có thời gian tham gia gây án. Vậy thì chỉ còn lại Thư Nhã và Chung Giai Nam. Nhưng mà…

“Cậu em, tối hôm đó, cậu chơi game tới mấy giờ?”

“2 giờ rưỡi.”

“Cậu ngủ cuối cùng? Nếu sau khi cậu ngủ, Hoắc Lượng rời khỏi phòng, vậy cậu có biết không?”

Mấy người bạn học nhìn nhau, sau đó một người lên tiếng, “Tối ngày 12 tôi về nhà ngủ, không có ở ký túc xá. Còn cái thằng gầy như cây sậy kia thì tối đó ra ngoài với bạn gái, cả đêm không về. Mấy người khác thì đều ra ngoài chơi, tối đó ở phòng ngủ chỉ có thằng chơi Chiến Quốc với Hoắc Lượng.”

Tư Đồ gật đầu, liền hỏi thằng nhóc chơi Chiến Quốc, “Cậu ngủ say lắm không?”

“Haha, trời có sập tôi cũng không biết nữa là.”

Tư Đồ nghĩ thầm, mặc dù bên ngoài nhìn vào thì Hoắc Lượng không có khả năng gây án, nhưng nhân chứng duy nhất thì không thể chắc chắn sau khi hắn ngủ thì Hoắc Lượng có ra ngoài không, vậy thì không thể loại bỏ Hoắc Lượng, tiếp tục điều tra.

Lúc nghĩ tới chỗ này, Tư Đồ phát hiện hắn không đủ thời gian. Lôi kéo mấy thằng nhóc ra ngoài, cho mỗi đứa lái 10 phút, khen không dứt miệng, sau đó tạm biệt bọn họ.

Gần như phóng xe lao đi với tốc độ ánh sáng, Tư Đồ cũng đến đích trước 10 giờ. Tư Đồ thay một bộ quần áo bảnh bao, chuẩn bị đồ đạc đầy đủ, vội vàng xuống xe.

Bên trong nhà hàng Mãn Hán Toàn Tịch, có thể nói đồ ăn ở đây rất đắt, phục vụ cực tốt, món ăn vô cùng đa dạng, có thể đến đây ăn chỉ có mấy người tai to mặt lớn. Vào một buổi tối ngày thường như thế này mà nhà hàng vẫn vô cùng náo nhiệt.

Từ trong căn phòng trên tầng cao nhất, có một người bước ra, phía sau dẫn theo hai tên bảo vệ. Người nọ rất gấp gáp, đi thẳng tới đại sảnh.

Đại sảnh được trang trí vô cùng đặc sắc, người nọ ngồi xuống ghế sôpha, hút một điếu thuốc lá. Trông hắn có vẻ vô cùng buồn chán, mắt nhìn theo mấy cô gái đi qua đi lại với vẻ mặt đắm đuối. Ngay cả chàng trai nam tính đứng cạnh thang máy cũng không thoát khỏi.

Người nọ liếc cả trai lẫn gái đi ngang qua đại sảnh, đột nhiên bị người ngồi trong góc hấp dẫn! Ở trong mắt hắn, người này gần như hoàn mỹ, vóc dáng cao ráo, còn có khuôn mặt anh tuấn khiến người ta khó thở, cộng thêm vẻ mặt thờ ơ của hắn, quả thực là…

Hết chương 24.

------oOo------