Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)

Chương 57

Vụ án thứ 2: Thảm án ở trường đại học.

Sau khi Tư Đồ và Lâm Diêu rời khỏi cảnh cục, hai người ngồi trong xe suy nghĩ về bước đi tiếp theo. Lâm Diêu nghĩ, chờ trời tối hẳn hắn sẽ lập tức đi điều tra những người trong danh sách, hắn nhìn Tư Đồ, thấy đối phương vẫn chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, như là nghĩ về chuyện gì khác, liền hỏi, “Anh định bắt đầu từ đâu?”

“Trong trường.”

Lâm Diêu liếc mắt nhìn một cái, “Anh không nói nhảm chứ.”

“Em không hiểu ý anh, ý anh là…”

“Tôi biết anh đang nghĩ cái gì, Tập Đông Bình là người liên quan tới vụ án, chúng ta phải bắt đầu từ hắn, nhất định sẽ tìm được manh mối về hung thủ.”

Cắt ngang lời Tư Đồ nói, Lâm Diêu trách móc khiến đối phương một phen sững sờ. Tư Đồ nói, “Tập Đông Bình sao lại là người liên quan tới vụ án? Tiểu Diêu, em gấp gáp cái gì?”

“Ai nói tôi gấp gáp?”

Tư Đồ vươn tay kéo người vào lòng, nhìn gương mặt buồn bực của hắn nói, “Em đó, ở trước mặt anh còn không dám thả lỏng? Nếu thời gian tử vong không có vấn đề, cũng không làm Tiểu Diêu bất an đến vậy đúng không? Đổi góc độ khác mà nhìn, thời gian tử vong khác nhau cũng giúp chúng ta có thêm manh mối tiếp cận hung thủ.”

Lâm Diêu liếc hắn, “Anh đang an ủi tôi hay đang chế nhạo tôi?”

Hôn nhẹ lên trán Lâm Diêu, Tư Đồ cầm tay hắn nói tiếp, “Anh chỉ bị bầu không khí vừa rồi làm rối. Chúng ta đều cho rằng những người chết đều bị sát hại cùng một lúc, cho nên mới bắt đầu điều tra từ đây. Thật ra, sau khi nghe báo cáo của pháp y, anh cũng bị rối, nhưng bình tĩnh suy nghĩ lại thì cũng có thể hiểu được. Trên thời gian gây án của hung thủ, chúng ta có thu hoạch lớn hơn. Tiểu Diêu, nói tiếp nữa thì đúng là anh chế nhạo em, em thông minh như vậy, chắc chắn sẽ không bị rối lâu đâu. Cục cưng, anh tin chắc điều này.”

Nhịn không được bật cười, Lâm Diêu nhẹ nhàng cụng đầu hắn, “Anh chí ít nên có lý do chính đáng để thuyết phục tôi.”

“Chúng ta tính từ cửa Tây gần tòa nhà nhất đi, hung thủ cần ít nhất 10 phút để đến hiện trường vụ án, thời gian tử vong của người đầu tiên là 2:00 sáng, trừ đi tác dụng của thuốc ngủ là 30 phút, hung thủ đến hiện trường là khoảng 1:15. Thời gian tử vong của người cuối cùng là 4:00, hung thủ rời khỏi trường học là khoảng 4:10.”

Lâm Diêu vẫn dựa vào lòng Tư Đồ, đang đắm chìm vào vụ án, nghe Tư Đồ nói xong thì lắc đầu, “Anh suy luận không sai, nhưng ở mặt này có một điểm mù rất lớn. Tư Đồ, nếu hung thủ vẫn còn ở trong trường thì sao? Từ đầu tới cuối hắn vẫn không rời khỏi trường, thời gian anh vừa nói khi nãy chẳng khác nào uổng phí. Anh phải nhớ, khả năng hung thủ còn ở trong trường là rất lớn. Đầu tiên, người này rất rõ trường đại học S, cũng rõ câu lạc bộ văn học, nếu chúng ta nghĩ đơn giản là người ngoài vào trường gây án, vậy thì chúng ta đã bỏ sót một khoảnh khắc quan trọng. Nghĩ lại đi, xung quanh hiện trường chỉ có hai tòa nhà, một cái là phòng học, một cái là ký túc xá. Từ hai chỗ này đến hiện trường chỉ mất năm, sáu phút. Bây giờ đã có thời gian tử vong, hung thủ cách nửa tiếng gϊếŧ một người, tôi nghĩ, tên hung thủ này không có khả năng gϊếŧ một người xong lại về chỗ ở của mình rồi quay lại gϊếŧ thêm người nữa. Vậy thì khả năng hung thủ ở lại phòng 203 là rất lớn. Người thứ nhất chết lúc 2:00, hung thủ ít nhất phải đến hiện trường lúc 1:30, cho đến khi người cuối cùng bị gϊếŧ, mới trở về chỗ ở của mình.” Nói xong, Lâm Diêu cảm thấy bị chính mình làm rối, nhưng hắn lại phát hiện một thứ mới, trong lúc đó trầm mặc không nói gì. Mà Tư Đồ thì chỉ nhẹ nhàng ôm hắn, bầu bạn cùng.

Lâm Diêu đột nhiên nhận ra mình đi sai hướng. Thời gian tử vong đúng là cho họ một chỉ thị chính xác! Tựa như Tư Đồ suy luận, hung thủ không phải người ngoài trường! Lâm Diêu hô lên một tiếng, “Tập Đông Bình căn bản không có thời gian gây án, sao mình ngu quá vậy!”

Tư Đồ dở khóc dở cười, trong lòng nghĩ: Em cám thán một chút cũng không sao, nhưng mà cục cưng, lúc em kích động có thể bỏ thói quen đánh người đi không?

Kinh ngạc nhìn gương mặt đau đớn của Tư Đồ, Lâm Diêu không hiểu hỏi, “Anh bị sao vậy, khó chịu chỗ nào?”

“Khụ khụ, tiểu tổ tông, em có thể sửa thói quen lại không. Lúc kích động là đánh người, chồng em có sắt đá cỡ nào cũng đỡ không nổi đâu.”

“Gì? Tôi đánh anh?”

“Nè, trên bụng.”

“Sao tôi không nhớ gì hết?”

“Bởi vì nó thành thói quen rồi.”

“Thói quen tốt như vậy tôi tập ra từ hồi nào nhỉ?”

“Đừng có ép anh bắt em chơi trò rung xe bây giờ.”

Lâm Diêu áp dụng chiến thuật chủ động xuất kích với lời đe dọa ngọt ngào của Tư Đồ, ôm mặt Tư Đồ hôn tới. Nụ hôn mang theo lửa nóng còn có mùi vị đặc biệt của Lâm Diêu, khiến lý trí của Tư Đồ bay sạch không còn một mảnh.

Sáng hôm sau, Tư Đồ mở cửa chiếc xe tối qua âu yếm cả buổi, bế người yêu đặt vào trong. Nhưng tâm trạng của Lâm Diêu thì khó chịu, tối qua bị cái tên chết tiệt này ăn sạch sẽ, hình như lúc ở bãi đậu xe còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn, về nhà ngay cả tắm cũng không cho tắm, lăn tiếp vào phòng ngủ. Làm tới sáng mới tha cho, may là giờ không cần đi làm sớm, nếu không hắn sẽ vì chuyện thiếu ngủ mà cấm dục một tháng!

Lâm Diêu ngồi trong xe xoay qua xoay lại không thấy thoải mái, trong lòng nổi giận! Lần nào làm xong mình cũng bực bộ khó chịu, còn hắn thì khỏe re, thân thể không bị cái gì còn cười hề hề đi rêu rao khắp xóm! Suy nghĩ một hồi, Lâm Diêu căm tức nhìn Tư Đồ đang lái xe, nhưng cái nhìn này lại làm tim hắn hẫng một nhịp. Chẳng biết tại sao, hắn đỏ mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói thầm, “Mẹ nó, gợi cảm thật.”

“Em nói gì?” Tư Đồ không nghe rõ, hỏi lại.

“Không có gì. Tôi chỉ đang suy nghĩ chúng ta đã nắm được thời gian tử vong của người chết, giờ chỉ còn tìm kẻ tình nghi đề thẩm vấn đối chiếu thôi.”

“Cục cưng, không đơn giản vậy đâu. Đầu tiên, chúng ta chỉ mới nghi ngờ hung thủ không phải là người bên ngoài trường, mà nếu em bắt đầu điều tra từ những người trong trường, chẳng khác nào mò kim đáy bể. Giáo viên? Bọn họ có thể trốn trong trường thần không biết quỷ không hay mà chẳng bị phát hiện, ở chỗ này thôi cũng đủ khiến anh đau đầu. Nếu là học sinh thì còn đỡ hơn, mọi người ở chung trong ký túc xá, có ai đêm đó không ở trong phòng sẽ bị phát hiện. Nhưng vấn đề là, trường đại học S có rất nhiều sinh viên tự thuê ở ngoài, còn có ở ngoại trú, em điều tra thế nào?”

Tư Đồ nhất thời đổ một gáo nước lạnh, Lâm Diêu ỉu xìu, dựa vào lưng ghế, không vui nói, “Vậy anh nói đi phải làm sao?”

“Vào thời điểm này, cảnh sát tụi em không cần dùng đến, nhờ vào điều đó, anh sẽ dùng chiêu bắt chuyện với đối phương.”

Trước tiên khoan bàn tới Tư Đồ định dùng chiêu kế gì, đối phương mà hắn nói là ai? Vì vậy Lâm Diêu hỏi, “Anh lại muốn làm hại ai?”

“Cần phải điều tra rất nhiều người, chúng ta chỉ có thể tra từng người một. Nhưng mà anh cần phải điều tra những người tới bây giờ vẫn không được chú ý lắm.”

“Ít thừa nước đυ.c thả câu đi, ai?”

“Lương Tuyết.”

Lâm Diêu thật sự muốn tát hắn một cái! Thở phì phò nói, “Anh treo đầu dê bán thịt chó à, chẳng phải chúng ta vẫn luôn quan tâm tới Lương Tuyết sao?”

“Em nói đi, từ đầu tới giờ tại sao chúng ta điều tra Lương Tuyết?”

“Còn có thể vì sao, bởi vì cô ta liên quan tới Tập Đông Bình.”

“Vậy em có nghĩ tới, cái chết của Lương Tuyết là âm mưu của vụ án này?”

Lâm Diêu kinh ngạc nhìn hắn, không hiểu tại sao hắn lại nghĩ như vậy. Lên tiếng hỏi, “Tại sao anh lại nghĩ vậy?”

Tư Đồ cười cười, nói ra suy luận của mình. Đầu tiên, hắn nghe Hoắc Lượng kể về ba mẹ Lương Tuyết đến đây lo hậu sự cho con, cả quá trình có gì không ổn. Con gái ra ngoài ở bị xe đυ.ng chết, tại sao không đòi lại công bằng? Về phía trường học, về phía tai nạn giao thông, về phía bảo hiểm. Nếu tiếp tục truy cứu thì chỉ cần 10 ngày nửa tháng là được. Nhưng tại sao ba mẹ của Lương Tuyết lại trơ ra bốn ngày liền đi? Chuyện này căn bản không thể giải thích được. Bởi vậy trong mơ hồ, Tư Đồ thấy cái chết của Lương Tuyết không hề đơn giản.

“Ý anh là muốn nhắm vào một vụ của Lương Tuyết để điều tra?”

“Đúng vậy. Đừng nói anh nghĩ nhiều, anh chắc chắn cái chết của Lương Tuyết có vấn đề, người đàn ông từng đến tìm Mã Hân, 80% là ba của Lương Tuyết. Lát nữa em về tổ trọng án xem có bản vẽ chưa, anh đi tra tài xế gây tai nạn. Mấy bữa nữa, anh lại cùng Đàm Ninh tới thành phố W gặp ba mẹ Lương Tuyết.”

Lâm Diêu suy nghĩ chốc lát, “Công việc là công việc, có một số chuyện tôi vẫn phải đích thân đi hỏi.”

“Đột nhiên nói chuyện gì vậy?”

“Anh đưa ra phí ủy thác, thì tôi cũng thay mặt anh đi gặp Thư Nhã.”

Tư Đồ cười haha, “Được, tất cả nghe theo em.”

“Nói nhảm, tôi là chủ nhà.”

“Danh nghĩa thôi.”

“Anh nói gì?”

“Không có gì, không có gì.”

Trừng mắt nhìn cái người cười hì hì, trong lòng Lâm Diêu lại càng thêm thoải mái.

Mỗi người một đường, chia nhau ra điều tra.

Địch Tử Hi xuống xe của Liêu Giang Vũ, xoay đầu nói gặp lại sau Giang Vũ ca, nụ cười tươi khiến ánh mắt người nào đó nở hoa, đần ra mà nhìn, mãi cho đến khi điện thoại trong túi reo lên mới tỉnh lại.

Đám sinh viên xung quanh cười cười nói nói, trong đó có một người lên tiếng, “Tao vừa thấy một chiếc Aston Martin V12 Vanquish, bao ngầu!”

Không ít người bàn tán về chiếc xe xịn kia không biết là do ai lái, Địch Tử Hi cũng nhiều chuyện xoay đầu nhìn, liếc mắt nhìn màu xe và biển số. Cố tình đi chậm lại, chờ bạn học vào lớp hết mới xoay người đi về phía chiếc xe thể thao màu đen kia.

Lâm Diêu rất nhanh nhìn thấy Địch Tử Hi từ phía xa đi tới, liền xuống xe đón. Cười nói, “Chào buổi sáng, Tử Hi.”

“Lâm ca, sao anh tới đây?”

“Anh muốn tìm Thư Nhã học cùng khoa với em, nên tới đây chờ chặn đường.”

Địch Tử Hi biết bọn họ đang phá án, cũng đoán Lâm Diêu tìm Thư Nhã, 8/10 là vì vụ án, liền nói, “Vậy chắc anh không đợi được đâu, em biết Thư Nhã, thường đi bằng cổng ở phía Bắc. Hay vầy đi Lâm ca, buổi trưa em giúp anh hẹn bạn đó ra, chúng ta tìm một chỗ gặp mặt đi.”

Lâm Diêu suy nghĩ một hồi, “Đừng, để hòa thượng biết chắc hắn rút gân anh luôn.”

Địch Tử Hi bật cười, “Không đâu, nếu ảnh có hỏi, em sẽ giải thích. Anh thấy hẹn ở đâu thì dễ?”

Đúng là trẻ ngoan, trong nhóm người này chỉ có Địch bảo bảo là người dễ khiến người ta yêu thương, phải bảo vệ thật tốt mới được.

Lâm Diêu và Địch Tử Hi hẹn gặp ở một quán ăn kiểu Âu, ở gần thành phố S, Lâm Diêu đặt trước một phòng nhỏ, kiên nhẫn chờ.

Đến trưa, Địch Tử Hi quả nhiên dẫn một cô gái xinh đẹp tới, nói vậy, cô là Thư Nhã rồi. Lâm Diêu mời bọn họ ngồi xuống, gọi phục vụ kêu vài món ngon, vẫn chưa chính thức bắt đầu hỏi, Lâm Diêu đã tạo ấn tượng tốt trong mắt đối phương.

Đối phó với một cô gái như vầy thì không nên quá dài dòng, mấy cô này thường không có rảnh nghe bạn nói nhiều, bởi vậy, Lâm Diêu thấy Thư Nhã ăn được vài miếng thì lên tiếng hỏi, “Cô từng tham gia cuộc thi biện luận mùa đông?”

Thư Nhã ngẩng đầu nhìn Lâm Diêu, mở to mắt chớp chớp, lông mi dài nhìn qua rất dễ thương, cô gật đầu với Lâm Diêu, tựa như không nhận ra truy hỏi đã bắt đầu.

“Thư Nhã, trong lúc diễn ra cuộc thi, cô và Lương Tuyết cùng ở một phòng trong ký túc xá phải không?”

“Đúng, anh hỏi cô ấy làm gì?”

“Vào sáng hôm xảy ra tai nạn, cô ta có cái gì khác thường không?”

Thư Nhã cầm ly coca uống một ngụm, sau đó mới nói, “Chiều ngày hôm trước cổ đã đi, không hề quay về ký túc xá.”

“Cô có biết cô ta đi đâu không?”

“Không biết. Mấy hôm đó tôi chuẩn bị bài biện luận tới sứt đầu mẻ trán, không để ý tới cổ.”

Lâm Diêu suy nghĩ một chút, lại hỏi, “Cô và Lương Tuyết có quan hệ thế nào?”

“Cũng tạm, bình thường không lui tới cho mấy, chỉ có lúc tham gia cuộc thi thì thân hơn chút. Còn chuyện riêng của cổ, tôi chỉ biết cổ hay gặp câu lạc bộ văn học thôi.”

Xem ra người này không thân với Lương Tuyết, chỉ có thể bắt đầu từ người khác thôi. Vì vậy Lâm Diêu hỏi, “Thư Nhã, trong thời gian tham gia cuộc thi, giữa các thí sinh có xảy ra chuyện gì bất thường hay là chuyện gì không vui không?”

Thư Nhã ngẩn ra, cô nhìn Lâm Diêu, rồi lại xoay qua nhìn Địch Tử Hi.

Hết chương 11.

------oOo------