Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)

Chương 55

Vụ án thứ 2: Thảm án ở trường đại học.

Tiễn cặp tình nhân trẻ đi rồi, hai người ngồi trong xe bắt đầu xâu chuỗi lại tất cả manh mối. Không đợi nói mấy câu, Tư Đồ đã lên tiếng hỏi, “Lúc nãy em nói gì với Hoắc Lượng vậy?”

Lâm Diêu cười cười, nói cho hắn nghe suy nghĩ của mình. Lâm Diêu cảm thấy hành vi đột nhiên nhảy lầu của Tập Đông Bình quá khả nghi, từ lúc hắn nhờ Đàm Ninh đi lấy nước, cho tới nhờ cảnh sát mở cửa sổ ra, phản ứng nhanh nhạy, thậm chí còn có thể nói hắn can đảm và thận trọng. Một kẻ như vậy sao lại phí hoài thân mình? Lâm Diêu từ đó bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.

Sau khi Lâm Diêu nghe các miêu tả hành động của Tập Đông Bình qua Hoắc Lượng, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, một khả năng vô cùng nhỏ bé, có lẽ Tập Đông Bình đã chuẩn bị kế hoạch tự sát từ lâu. Cũng bởi vậy Lâm Diêu phán đoán, Tập Đông Bình mới là người đầu tiên phát hiện thi thể, đồng thời cũng có thể biết hung thủ là ai.

Nghe Lâm Diêu suy luận xong, Tư Đồ không suy xét cặn kẽ đã nói, “Hai chúng ta cũng có lúc bất đồng.”

Lâm Diêu thấy bất ngờ, để Tư Đồ nói ra suy luận của mình.

Ban đầu cả hai đều cho rằng, Tập Đông Bình nắm giữ chi tiết có liên quan tới chân tướng của vụ án, nhưng sau khi nói chuyện với Hoắc Lượng, hắn đã thay đổi cái nhìn hoàn toàn mới. Đầu tiên Tư Đồ cũng cho rằng Tập Đông Bình là một người can đảm, thận trọng, cho rằng hành vi khác thường của Tập Đông Bình là liên quan đến cái chết của Lương Tuyết, từ đó Tư Đồ bắt đầu giả thiết, năm người chết có khi nào liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp đến cái chết của Lương Tuyết không? Lúc Tập Đông Bình nhìn thấy thi thể của năm người chết, có cảm thấy đây là báo ứng của họ không? Đổi vị trí để tự hỏi, nếu như bạn nhìn thấy người bạn hận thấu xương chết trước mặt bạn, bạn sẽ có tâm trạng gì? Hài lòng hay cảm thấy vui mừng? Hay cám ơn kẻ gϊếŧ người nọ? Tư Đồ suy nghĩ chắc là sẽ rất cám ơn kẻ gϊếŧ người, tựa như nói: “Ông trời ơi, là do ai làm, thật tốt quá!” Nhưng mà bạn có đứng ra gánh tội thay cho kẻ gϊếŧ người đó không? Đáp án chính là — Không! Bởi vì bạn chỉ đang vui mừng kẻ thù của mình đã chết, chứ không có rảnh đi truy đuổi tên tuổi của kẻ gϊếŧ người. Mặc kệ người này là ai, Tập Đông Bình cũng sẽ không rước tội vào thân. Nhưng hành vi nhảy lầu của hắn, không thể nghi ngờ là đang nói — Tôi là hung thủ!

Như vậy, nguyên nhân thúc đẩy Tập Đông Bình e rằng chỉ có một! Năm người chết của trường đại học S chắc chắn có liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp đến Lương Tuyết, nhưng rất có khả năng để cá lọt lưới. Mà Tập Đông Bình biết mình không có khả năng báo thù, hắn nhảy lầu để cảnh sát đoán hắn là hung thủ, một mặt để hung thủ diệt trừ cá lọt lưới đã hại chết Lương Tuyết, mặc khác để bồi thường cho sự bất lực và áy náy của bản thân.

Lâm Diêu không thể tiếp thu hoàn toàn suy nghĩ của Tư Đồ, hai người tranh cãi, ai cũng không đem ra được bằng chứng chứng minh cho suy luận của mình, đành phải tạm thời bỏ qua, tiếp tục điều tra.

Trải qua một phen trắc trở, hai người rốt cuộc cũng gặp được hiệu trưởng. Tư Đồ bất mãn nói thầm, gặp hiệu trưởng thôi làm cái gì mà khó khăn vậy!

Mọi người thường gọi hiệu trưởng là hiệu trưởng Trương, một ông chú mập mạp, thoạt nhìn khá thân thiện. Sau khi mời hai người ngồi, còn kêu thư ký pha trà, bày tỏ lòng hoan nghênh.

Trong phòng làm việc của hiệu trưởng có mùi thuốc lá nhàn nhạt, Lâm Diêu có thói quen không khách sáo, Tư Đồ thì ngược lại, khen tặng mấy câu, so với tên oán hận người ta khi nãy y như không phải cùng một người. Khách sáo xong, Tư Đồ mới hỏi, “Tôi muốn hỏi, biểu hiện của Tập Đông Bình ở trường như thế nào?”

“Cũng không tệ, thành tích cao, chỉ là không thích giao tiếp với mọi người.”

Nghe hiệu trưởng trả lời, Lâm Diêu lén oán thầm người đàn ông của mình. Người này lúc nào cũng đào hố cho người ta nhảy xuống, hiệu trưởng tốt nhất là đừng nói dối, nếu không…

“Hiệu trưởng Trương, bình thường ngài bận rộn nhiều việc, chúng tôi không làm trễ nãi thời gian tiếp khách của ngài chứ?” Tư Đồ cười hỏi.

“Không không không, chiều nay tôi không có hẹn khách.”

“Ngài như vậy là lén nghỉ nửa ngày rồi.” Tư Đồ không hề giống như tới điều tra, cảm giác như tới để tám chuyện.

Lâm Diêu ngồi bên cạnh tỏ ra chịu không nổi, ngay cả hiệu trưởng Trương ngồi đối diện bọn họ cũng nhìn ra. Đang muốn kéo trọng tâm câu chuyện sang vị cảnh sát thì đã nghe hắn hỏi, “Ngày hôm qua phát hiện năm người chết, ở trong trường có họ có gây xung đột với người nào không?”

Hừ! Quả nhiên là cảnh sát, câu hỏi đúng là không bình thường. Hiệu trưởng Trương trong lúc vô tình đánh giá thấp Tư Đồ, ông xoay người về phía Lâm Diêu, nghiêm trang nói, “Chuyện của hai học sinh tôi không biết nhiều, hai người có thể đi hỏi giáo viên của các em. Về phía những người khác, quan hệ rất tốt, tôi không nghe nói có gì khó chịu với ai.”

“Năm ngoái trường có tổ chức cuộc thi biện luận phải không, mấy người này đều có tham gia?”

“Cái này, cái này hình như là vậy. Tôi không rõ lắm, hai người có thể hỏi thư ký của tôi.”

Đang muốn hỏi tiếp thì cảm giác trên đùi mình có bàn tay sờ sờ, Lâm Diêu nổi giận, cái người này, có phải do ăn cơm sớm quá nên giờ đói sinh ảo giác, xem đây là nhà mình, có thể tùy tiện động tay động chân?

Hiệu trưởng Trương ngồi trước mặt cũng không hiểu chuyện gì, chỉ thấy sắc mặt của vị cảnh sát rất nhanh thay đổi, trong lòng thấy kì lạ. Nhưng lúc này lại đột nhiên nghe Tư Đồ hỏi, “Hiệu trưởng Trương, tay ngài bị thương?”

Hả? Hiệu trưởng Trương theo bản năng nhìn xuống tay mình, còn xoa xoa hai tay, cười nói, “Không có.”

“Haha, tôi nhìn nhầm, xin lỗi. Hiệu trưởng Trương, ngài hút thuốc không?” Tư Đồ lấy gói thuốc lá, giả bộ khách sáo mời một điếu.

“Cám ơn, tôi không quen hút thuốc lá nhập khẩu.” Nói xong, hiệu trưởng lấy thuốc lá nội địa của mình ra hút, trên mặt vẫn giữ nét cười.

Lâm Diêu liếc Tư Đồ, quay trở lại câu chuyện, “Hiệu trưởng Trương, khuya hôm qua lúc 3:00, ngài đang ở đâu?”

“Đương nhiên là ở nhà ngủ.”

“Tòa nhà nơi xảy ra vụ án, ngoài thành viên của câu lạc bộ văn học ra, còn ai giữ chìa khóa nữa không?”

“Chuyện này hai người đi hỏi người của phòng giáo vụ đi.”

Ông hiệu trưởng này đúng là phủi bỏ toàn bộ trách nhiệm, chuyện gì cũng phải đi hỏi người khác, Lâm Diêu đoán giờ có hỏi nữa cũng không thu hoạch gì, hắn cũng nhìn ra khi đối mặt với Cát Đông Minh, người này sẽ nói gì. Vì vậy, hắn đứng dậy cáo từ, đi trước Tư Đồ.

Hiệu trưởng Trương đứng dậy tiễn khách, còn nói có chuyện gì cứ tới tìm đừng khách sáo, lúc ông đi ngang qua Tư Đồ, hắn giả bộ bỏ điếu thuốc vào túi, cố tình làm rơi một tấm hình dưới chân hiệu trưởng, đối phương giúp hắn nhặt lên, “Cẩn thận đừng làm dơ.”

Rời khỏi phòng hiệu trưởng, Lâm Diêu liền hỏi, “Sao rồi? Anh xài bao nhiêu chiêu như vậy, có tác dụng gì không?”

Tư Đồ cười cười, lấy ra một ảnh chụp giơ cho Lâm Diêu xem, “Nhìn xem đây là cái gì?”

Lâm Diêu liếc nhìn tấm ảnh, kinh ngạc hỏi, “Thời gian ngắn vậy sao anh chuẩn bị được?”

“Lương Tuyết là người của thành phố W, vừa may anh có quen một tên chuyên bán tin tình báo. Chút chuyện nhỏ này, dễ dàng thôi. Nhưng mà đây là ảnh chụp rất lâu rồi, em không nhìn ra sao, ba mẹ Lương Tuyết trông còn rất trẻ. Nhưng mà, hiệu trưởng Trương lúc mới nhìn thấy tấm ảnh, sắc mặt liền thay đổi, trong lòng hắn không có mờ ám, anh cải tà quy chính liền.”

Lâm Diêu nhìn tấm ảnh, lại hỏi, “Anh nghĩ hiệu trưởng che giấu cái gì?”

“Những cái khác anh không biết. Nhưng anh có thể khẳng định, trước khi gặp chúng ta, ông ta có gặp người kia.”

Lâm Diêu sửng sốt hỏi, “Chứng cớ đâu?”

“Lúc em mới bước vào có nghe thấy mùi thuốc lá không? Anh nhớ rất rõ, đó là mùi xì gà rất đắt được nhập khẩu. Giá một điếu khoảng từ sáu trăm tới tám trăm. Anh hỏi ông ta có hút thuốc không, ông ta lại nói mình chỉ hút thuốc nội địa, vậy mùi thuốc lá trong phòng là của ai? Mà anh mới vừa nhớ ra một người hút loại xì gà đắt tiền này, còn liên quan tới vụ án.”

Lâm Diêu trợn mắt, thở phì phò nói, “Kẻ ngu cũng đoán được, sao, anh nghi ngờ người của tập đoàn Hải Thiên?”

“Cục cưng, em không thấy đáng nghi sao? Tập đoàn Hải Thiên là người tổ chức cuộc thi biện luận, trong khi nam sinh thì bốn người 1 phòng, cho ở ký túc xá cũ, nữ sinh thì cho ở ký túc xá mới, quá thiên vị rồi.”

Lâm Diêu nhíu mày, nhìn hắn hỏi, “Anh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?”

“Không có gì, không có gì. Anh chỉ suy nghĩ về chuyện đó thôi, lỡ như mèo mù vớ cá rán thì sao.”

“Cho mèo mù anh chết đói luôn!”

Tư Đồ không chút ngần ngại với sự xỉ vả của Lâm Diêu, lén lút nhéo vào lưng hắn một cái, lúc đối phương chuẩn bị răn đe hắn một phen, lại nghe hắn nghiêm túc nói, “Gọi điện cho Dương Lỗi, hỏi hắn vụ con vịt xấu xí có tiến triển gì không.”

“Anh lo là do cái diễn đàn kia giở trò?”

“Đúng vậy. Nguyên nhân cái chết của năm người quá kì dị, bình thường tội phạm sẽ không làm vậy, trừ khi có mối thâm cừu đại hận với người chết. Anh nghi ngờ vụ án này có liên quan đến Lương Tuyết, nhưng theo cách gϊếŧ người, thì trông không liên quan lắm. Trực giác của anh nói, hung thủ là người có nội tâm bất thường, dè dặt, làm điều gì cũng có mục đích, em hỏi thử Dương Lỗi xem.”

Lâm Diêu im lặng, Tư Đồ nói có chút rối, nhưng Lâm Diêu hiểu ý hắn muốn nói gì. Với vụ án của Trịnh Phi có dính líu tới BBS con vịt xấu xí, hắn cũng thấy có chút liên quan. Dù sao gọi điện cũng không mất mát gì, hỏi thử xem sao.

Lúc Lâm Diêu đi gọi điện thoại, Tư Đồ cũng không rảnh rỗi. Không biết hắn liên lạc với ai, cũng nói với người ta lát nữa gặp. Lâm Diêu gọi điện xong, xoay đầu lại, hai người cùng phát hiện nhiều điều mới.

“Căn cứ theo lời Dương Lỗi, IP của đó là ở nước ngoài, muốn điều tra triệt để, khả năng không nhiều. Nhưng mà hắn dùng công cụ đặc biệt và chương trình mạnh khôi phục được một vài thứ trong máy tính của Trịnh Phi, tìm được vài cuộc trò chuyện. Sau đó tra được mấy nick nói chuyện với Trịnh Phi trong BBS đó. Bây giờ đang điều tra thân phận thật sự. Nhưng mà bác sĩ tâm lý được mời về cục nói, loại người như Trịnh Phi, hầu hết đều là kiểu ấm ức. Bạn bè ít, tự giam mình lại, còn dương dương tự đắc. Người như vậy trong tiềm thức rất tự ti, nhưng bản thân hắn sẽ không thừa nhận, cho nên sẽ tạo tâm lý đề phòng. Nói ví dụ, ai cũng không giỏi bằng mình, tự cao tự đại. Kích động người như vậy đi phạm tội là rất dễ dàng, muốn công kích tâm lý của họ cũng rất đơn giản. Nếu người như vậy còn có chỉ số thông minh, vậy thì chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn.”

Tư Đồ cười khinh rẻ, “Người có IQ cao sẽ đi làm chuyện như vậy sao.”

“Anh không thể nghĩ như vậy được. Chỉ số IQ cao và tâm lý bất ổn kết hợp nhưng không xảy ra xung đột, lấy Thiếu An làm ví dụ đi, hắn thông minh cũng không thông minh, đó không phải là gϊếŧ người do hồ đồ. Cho nên, nếu người của cái BBS kia đều giống Trịnh Phi, Tư Đồ, chỉ e là chúng ta sẽ không an giấc.”

Tư Đồ không trả lời, đốt một điếu thuốc, hút một hơi rồi nói, “Trong mắt anh, vụ án của trường đại học S đéo có liên quan gì tới diễn đàn đó cả. Với lại Thiếu An người ta không có bị tâm lý bất thường kiểu đó, tới bây giờ hắn cũng không hối hận khi gϊếŧ Phùng Hiểu Hàng. Anh làm thám tử bao năm qua, người duy nhất anh kính nể chỉ có một mình hắn. Nói thật, anh có chút, ui da, sao em đánh anh?” Nói được phân nửa thì bị Lâm Diêu đấm một cái. Tư Đồ biết hắn chỉ là hơi khó chịu thôi, nhưng hết lần tới lần khác Lâm Diêu cứ xem Thiếu An là một kẻ thông minh đi làm chuyện hồ đồ, cứ mãi đi kể lể hắn hung ác, “Anh chỉ nói thật thôi mà, chẳng phải em cũng thích hắn sao?”

“Hừ, cảm giác của hai chúng ta không giống nhau. Lúc ở hồ Cầm Tâm, là ai nhìn Thiếu An tới đờ ra hả?”

Ghen à, ghen à, Tiểu Diêu ghen!!! Hiếm thấy à, thật sự là hiếm thấy lắm luôn!! Tư Đồ chẳng biết hối cãi, còn châm dầu vào lửa, “Gì đâu chứ, nếu em không bỏ đi, sao anh có thể có cái gì với hắn được, chẳng phải với em… Ui da!” Chưa nói xong đã bị đánh, một cú này cũng đủ để Tư Đồ khắc cốt ghi tâm câu họa từ miệng mà ra. Tư Đồ khom người xoa bụng, một tay nắm lấy tay Lâm Diêu, bắt đầu giở trò thể hiện thành ý, “Cục cưng, anh xin thề đời này anh chỉ yêu mình em thôi, nếu em lo, vậy anh đi chuyển giới, chúng ta danh chính ngôn thuận kết hôn.”

Lâm Diêu mỉm cười, dùng tay kéo hắn lên, “Anh muốn tôi ói chết hay gì. Đi, còn lề mề cái gì nữa.”

Tư Đồ cố tình bĩu môi, “Người ta đau mà.”

Thật sự chịu không nổi cái kiểu giả vờ dễ thương của hắn, Lâm Diêu bật cười, “Tôi rốt cuộc cũng nghĩ ra sinh nhật năm nay tặng anh cái gì rồi.”

“Cái gì?”

“Bộ đồ thỏ, màu hồng.”

Tư Đồ đổ mồ hôi lạnh, bỏ tay Lâm Diêu ra, đi nhanh về phía trước, vừa đi vừa nói, “Nhanh lên, tra án quan trọng hơn.”

Lâm Diêu đứng phía sau cười haha, để xem sau này còn dám giở trò buồn nôn nữa không.

Hết chương 9.

------oOo------