Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.
“Sau khi anh gặp Lộ Tiểu Yến, anh có thấy cô ta nói chuyện với Tiffany không?”
Vương Vĩ lắc đầu, Đường Sóc nhất thời hiểu toàn bộ chân tướng! Nhưng mà, bên trong vẫn còn nhiều điểm đáng ngờ cần làm rõ, hơn nữa Vương Vĩ nhất định còn biết chuyện khác, trước tiên moi cho ra hết đã!
“Lúc hai người ở khách sạn Thế Kỷ, không có ai sử dụng điện thoại hả?”
“Không có. À khoan, lúc tôi đi trên đường tầm 4:30 sáng, có nhận được điện thoại của Nghê Mỹ, cổ giống như bị tâm thần, hỏi tôi có phải đang ở với Tiểu Yến không, còn nói đã gọi tới khách sạn rồi, Tiểu Yến không có ở trong phòng. Lúc đó tôi rất phiền, nên nói với cổ đừng bao giờ quấy rầy tôi nữa.”
“Sau đó thì sao? Chiếc điện thoại thế nào?”
“Tôi ném luôn, bởi vì không muốn nhận điện thoại của Nghê Mỹ nữa, điện thoại cũng mất, cổ sẽ không gọi cho tôi được nữa.”
“Nhưng anh nói 6h sáng nhận được điện thoại của Lộ Tiểu Yến, anh ném điện thoại rồi, sao liên lạc được với cô ta?”
“Tiểu Yến là tính thời gian, đoán tôi đã về tới nhà, nên gọi thẳng tới nhà tôi, các cậu có thể đi điều tra.”
Trời ạ, cái số gọi tới 27 phút là gọi cho Vương Vĩ! Trong ánh mắt Đường Sóc bập bùng ánh lửa, Vương Vĩ nhìn có chút sợ hãi. Hắn theo bản năng rụt người lại, chợt nghe Đường Sóc phát ra âm thanh nghe như run run, “6h sáng sau khi liên lạc với Lộ Tiểu Yến, anh cũng không liên lạc lại nữa?”
“Không có. Chúng tôi cả đêm không ngủ, cô ấy cần nghỉ ngơi.”
“Nhưng vấn đề là, trong lịch sử cuộc trò chuyện của Lộ Tiểu Yến, không thấy số điện thoại của anh.”
Vương Vĩ cũng không thấy lạ, nói, “Tối ngày 25, điện thoại của Tiểu Yến hết pin, 6h sáng là cô ấy dùng điện thoại của khách sạn gọi cho tôi.”
Đường Sóc cố gắng nhớ lại tình hình của điện thoại ở hiện trường vụ án Lộ Tiểu Yến, lúc đó phát hiện điện thoại di động ở tủ đầu giường, căn bản không có cắm sạc. Giả thiết vì một đêm không ngủ nên uể oải, về đến phòng chỉ muốn ngủ nên quên cắm sạc. Vậy bọn họ phát hiện điện thoại đầy pin là sao? Ai cắm sạc cho nó? Tại sao muốn làm vậy?
Nghĩ tới đây, Đường Sóc tạm thời bỏ nghi vấn xuống, “Anh nói tiếp đi, sau đó xảy ra chuyện gì?”
“Sau khi về đến nhà tôi cũng không nghỉ ngơi, chỉnh sửa lại văn kiện rồi ra sân bay, cùng nhân viên đến đây. Lúc tới khách sạn, tôi còn suy nghĩ, không biết Tiểu Yến còn ngủ không. Nhưng không nghĩ tới, tin tôi nhận được lại là cô ấy đã chết.”
“Sau đó anh nghi ngờ là Nghê Mỹ làm?”
Vương Vĩ gật đầu, thừa nhận điều này. Nhưng mà, sự việc cũng không đơn giản như Đường Sóc nghĩ, Vương Vĩ nói cho hắn biết, “Tôi đang định tìm cảnh sát nói rõ chuyện về Nghê Mỹ, thì cha của Tiểu Yến đã tới tìm tôi.”
“Anh nói Hàn Cương?”
“Đúng vậy. Bác trai biết tôi và Tiểu Yến quen nhau, cũng biết tối ngày 25 chúng tôi ở chung. Người của ông ấy gần như ép buộc bắt tôi đi, nên tôi không có cơ hội tìm các cậu. Tôi nói hết những gì tôi biết cho bác trai, ông ấy không nói gì, chỉ nói với tôi là, mặc dù biết tôi không phải hung thủ, nhưng không có bằng chứng, cảnh sát sẽ không tin tôi, tôi nói cái gì cũng không tốt. Cho nên, tôi…”
Đường Sóc hiểu, nói thay cho Vương Vĩ, “Cho nên anh quyết định tự theo dõi Nghê Mỹ, tìm bằng chứng sát hại Lộ Tiểu Yến?”
“Đúng vậy. Nghê Mỹ quay quảng cáo ở thành phố F, nghe nói sau khi Tiểu Yến bị gϊếŧ, còn gọi điện cho tôi biểu thị thông cảm, nói với tôi là tối sẽ quay lại. Tôi thấy đây là cơ hội để thử cổ. Chiều hôm đó tôi từ chỗ bác trai trở về khách sạn, nhận được một bức thư nặc danh từ quầy tiếp tân, trong thư nói chuyện Nghê Mỹ ở thành phố F đã có bạn trai. Tôi thấy lạ, nếu Tiểu Yến là do Nghê Mỹ gϊếŧ, nhưng chuyện lá thư đó là sao? Lúc đó đầu óc tôi rất rối, cũng muốn hỏi rõ ràng.”
“Cho nên, anh nói tối đi đón cô ta, đồng thời cũng không để cô ta nói với bất kì ai.”
Vương Vĩ tiếp tục gật đầu, theo tường thuật của hắn, trong đầu Đường Sóc hình thành một sơ đồ đại khái.
Nghê Mỹ đáp máy bay lúc 23:40. Nghê Mỹ nói với Phó Kỳ Kỳ là Vương Vĩ sẽ đến đón bọn họ, cũng tin tưởng người đàn ông này sẽ đến. Bởi vậy mới cố tình trang điểm, muốn một lần nữa đoạt được tình cảm của Vương Vĩ. Vương Vĩ đến trễ mười phút, lúc đó Phó Kỳ Kỳ đang ở nhà hàng ăn khuya. Lúc Vương Vĩ vừa gặp Nghê Mỹ, hắn lập tức hỏi cô chuyện về thư nặc danh, đối phương vô cùng cấp bách và xấu hổ, tất nhiên sẽ nói mấy lời khó nghe. Hai người liền rùm beng lên.
Bởi vì không hỏi được manh mối gì, Vương Vĩ nhất định không để Nghê Mỹ đi, đuổi theo cô vào nhà vệ sinh trong phòng VIP. Hai người gây mấy câu, Vương Vĩ chỉ lo sẽ bị Phó Kỳ Kỳ gặp được, vội vàng bỏ đi. Mà khi hắn trở về tới khách sạn, vào 4h sáng nhận được điện thoại của Hàn Cương, nói là có chuyện lớn xảy ra, muốn hắn lập tức đến đại sảnh ở lầu một.
Trên đường đi, Vương Vĩ gặp Trịnh Phi, theo bản năng khiến hắn nghĩ Trịnh Phi đề phòng mình, Vương Vĩ mang nỗi bất an sâu đậm, gặp thuộc hạ của Hàn Cương. Từ đó về sau, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Đây là điểm mù của tất cả mọi người. Sau khi nghe xong, Đường Sóc tính thời gian, thời gian Vương Vĩ rời khỏi sân bay là: “Mấy giờ anh rời khỏi sân bay?”
“Tôi không nhớ rõ, đầu óc tôi lúc đó rất rối.”
“Nhưng mà, lúc Trịnh Phi gặp anh ở khách sạn đã là 4h sáng, trong thời gian đó anh vẫn ở trong phòng?”
“Đúng vậy. Tôi không biết phải làm gì, cũng không biết nên làm những gì. Trời sáng lúc nào không biết, sau khi nhận được điện thoại mới vội vàng đi gặp bác trai.”
“Tôi hỏi anh, lúc ở sân bay, anh chưa từng đến toilet nam?”
“Không có.”
“Vấn đề quan trọng nhất, anh có từng bỏ thuốc mê Lộ Tiểu Yến không?”
“Cái gì? Thuốc mê? Làm sao có thể, tôi không phải biếи ŧɦái, sao lại dùng cái thuốc đó chứ.”
Nhìn phản ứng của Vương Vĩ, chắc chắn không phải nói dối, Đường Sóc lại nảy ra thêm một nghi vấn. Nhưng mà, hắn luôn tự nói với mình phải suy nghĩ cẩn thận tỉnh táo. Phó Kỳ Kỳ từng nhìn thấy một người mặc quần áo khá giống Vương Vĩ, có người nói, loại quần áo này chỉ có Vương Vĩ mặc. Loại bỏ khả năng trùng hợp, cũng chỉ có một lời giải thích! Hung thủ biết hắn sẽ đến sân bay đón Nghê Mỹ! Nên luôn ẩn núp chờ cơ hội.
Đường Sóc viết không nổi nữa, đầu óc hắn rối loạn. Vụ án mới có tiến triển, nhưng vẫn không đoán được hung thủ là ai. Vì vậy, Đường Sóc viết xuống ba điểm đáng ngờ mà chính hắn không thể giải thích.
Thứ nhất: Điện thoại của Lộ Tiểu Yến là ai sạc, vì sao?
Thứ hai: Hung thủ làm sao biết Vương Vĩ sẽ đến sân bay?
Thứ ba: Thuốc mê trong cơ thể Lộ Tiểu Yến là thế nào?
Viết xong, Đường Sóc tiếp tục hỏi, “Tôi muốn biết tại sao Hàn Cương không cho anh ra mặt, tại sao anh lại nghe lời ông ta?”
“Bác trai nói cho tôi biết thời gian Nghê Mỹ bị gϊếŧ, tôi rất giật mình, đồng thời cũng thấy sợ, chúng tôi mới gặp mặt không lâu cổ đã chết, tôi nghĩ mình nhất định sẽ bị nghi ngờ. Hơn nữa lúc gặp Trịnh Phi ở khách sạn, hắn dùng thái độ kì lạ nhìn tôi, tôi càng chắc chắn thằng nhóc đó nhất định đã bị cảnh sát hỏi qua chuyện của tôi, còn một điều cuối, Phó Kỳ Kỳ vẫn luôn hiểu lầm quan hệ giữa tôi và Nghê Mỹ, cô ta ở ngay hiện trường, nhất định sẽ nói với cảnh sát. Bác trai cũng nói, cảnh sát chắc chắn xem tôi là người tình nghi đầu tiên, chỉ cần tôi không ra mặt, phạm vi điều tra của cảnh sát sẽ mở rộng, mau chóng tìm ra kẻ tình nghi mới. Cho nên mới muốn tôi trốn đi.”
Thì ra là thế. Nhưng mà, Hàn Cương đối xử tốt với Vương Vĩ vậy à? Loại người như ông ta thì phải không làm cho ai miễn phí mới đúng, còn nữa, nếu ông ta thật lòng muốn bảo vệ Vương Vĩ, tại sao không giữ Vương Vĩ ở bên cạnh? Cần gì phải để hắn tự trốn. Xem ra, Hàn Cương suy nghĩ cho Vương Vĩ là giả, muốn lợi dụng hắn điều tra rõ hung thủ là ai.
Suy nghĩ hồi lâu, Đường Sóc lại hỏi, “Anh nhìn thấy Lâm ca lúc nào?”
“Buổi tối thứ hai sau khi đội trưởng Hà chết. Vào ngày đội trưởng Hà chết, xế chiều, tôi muốn tìm đội trưởng Hà hỏi xem Tiểu Yến và Nghê Mỹ có xích mích gì không, chị ấy là người phụ trách quản lý thí sinh, tất cả mọi chuyện đều biết rõ. Tôi cải trang làm nhân viên vệ sinh trà trộn vào trong, thấy đội trưởng Hà ở một mình trong phòng nghỉ ngơi, tôi liền đi tìm chị ấy.”
“Anh gặp đội trưởng Hà? Mấy giờ?”
“Khoảng 6h40 chiều. Chị ấy thấy tôi rất kinh ngạc, vẫn truy hỏi tôi tại sao biến mất, còn kêu tôi mau đi tự thú. Tôi còn chưa kịp hỏi cái gì, đã bị người của bác trai gọi đi.”
“Anh nói người của Hàn Cương ở đó?”
“Hắn đi cùng tôi, trong khoảng thời gian ngắn đó hắn luôn cùng tôi, bác trai lo tôi bị cảnh sát bắt, liền sắp xếp người đi theo tôi. Hôm đó hắn ở bên ngoài cửa sổ ám chỉ tôi mau đi, tôi vội vàng rời khỏi, hắn nói với tôi là cảnh sát đang ở đây, đồng thời đã phát hiện ra tôi.”
“Anh rời khỏi lúc mấy giờ?”
“Hình như là 7h kém.”
7h? Hà Thanh Thanh tử vong trong khoảng 19:00 tới 19:10, nói cách khác, Vương Vĩ vừa đi, hung thủ liền ra tay gϊếŧ Hà Thanh Thanh. Cũng có thể nói, hung thủ vẫn luôn trốn trong căn phòng, đợi Vương Vĩ đi liền gϊếŧ người.
“Anh nói chuyện với đội trưởng Hà ở phòng nào?”
“Phòng thứ ba hành lang tay trái dãy A.”
Quả nhiên không sai! Chính là nơi Lâm Diêu nói chuyện với Hà Thanh Thanh, nói cách khác, đó là hiện trường đầu tiên! Vì sao? Mắt thấy hung thủ sắp trồi lên mặt nước, nhiều manh mối xuất hiện, tại sao vẫn không xác định được ai là hung thủ?
Đường Sóc ảo não nắm tóc, tiếp tục hỏi, “Anh có từng nghi ngờ hung thủ là người trong cuộc thi không?”
“Tôi nghĩ rất lâu vẫn không có chữ nào. Bác trai nói, người kia rất hận tôi, nhưng tôi chưa từng có mâu thuẫn với bất kì ai.”
Nói chính xác là bản thân Vương Vĩ không có manh mối. Từ lúc gặp Vương Vĩ đến giờ, khiến Đường Sóc cứ nghĩ đến ba điều nghi vấn kia, tại sao Lâm ca sau khi gặp Vương Vĩ lại không lập tức hỏi han? Tại sao Lâm ca muốn giấu chuyện mình từng gặp Vương Vĩ vào hôm Hà Thanh Thanh chết?
Rất nhiều cánh cửa chân tướng gần mở, Đường Sóc cảm giác mình còn thiếu cái gì đó. Suy nghĩ thật kỹ, còn bỏ sót cái gì?
Cùng lúc đó.
Sau khi rời khỏi văn phòng của Dương Lỗi, Lâm Diêu ở tổ trọng án điên cuồng gọi điện thoại. Hơn một tiếng trôi qua, hắn trầm tư nhìn lại những gì mình ghi chép.
Sáng ngày 26 ở thành phố F, Nghê Mỹ từng gọi ba cú điện thoại. Cuộc thứ nhất, là phòng 112 ở khách sạn Thương Mậu, thời gian trò chuyện là 30 phút.
Cuộc thứ hai là gọi đến phòng 503 ở khách sạn ven biển, bởi vì không có ai nghe nên chỉ có 1 phút.
Cuộc thứ ba không thể xác định được số điện thoại.
Trải qua xác nhận, thời gian trò chuyện với phòng 112 ở khách sạn Thương Mậu là từ 3:05 — 4:35.
Cuộc thứ hai đến phòng 503, thời gian là 4:36.
Cuộc thứ ba là từ 4:37 — 5:02.
Theo bảng giờ, Nghê Mỹ không hề buông điện thoại xuống! Nghê Mỹ gọi điện tới khách sạn ven biển là để xác nhận Lộ Tiểu Yến có đang ở đó không, vậy thì, số điện thoại di động này chính là tất cả lá bài át chủ trong tay mình. Nghĩ như vậy thì hoàn toàn phù hợp. Mà vấn đề quan trọng nhất, phòng 112 ở khách sạn Thương Mậu thành phố T, vào buổi tối ngày 25 là ai nghe điện thoại?
Lâm Diêu tiện tay lấy giấy tờ trong ngăn kéo ra, nhìn tài liệu, phòng 112 không có nhân viên nào ở. Ngồi trước bàn làm việc trầm tư hồi lâu, Lâm Diêu đột nhiên đứng lên, nói với Diễm Bình, “Em ra ngoài một chuyến, đưa chìa khóa chiếc xe kia cho em.”
“Chiếc nào?”
“Chiếc đó!”
Nhìn Lâm Diêu nhất định phải lấy được, Diễm Bình nhất thời rõ hắn muốn cái nào, lòng nghĩ: Cái chiêu này cũng chỉ có mình Lâm Diêu cậu mới nghĩ ra.
Hết chương 35.
------oOo------