Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)

Chương 23

Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.

Lâm Diêu trong nháy mắt ngừng thở đã chắc chắn người đó không phải oan gia nhà mình, thân hình không đúng, hình thể không đúng, mùi vị càng sai! Mẹ nó, bản thân ăn mặc như vầy bị thằng đàn ông khác chèn ép là lần đầu tiên, không gϊếŧ tên khốn này thì cũng phải phế hắn!

Cơn tức xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, khiến Lâm Diêu đánh cùi chỏ vào thái dương của đối phương, nhưng hắn cũng không nghĩ tới là mình lại đánh trúng! Lâm Diêu sửng sốt, hắn cũng cảm giác rõ ràng đối phương đang hốt hoảng. Nắm cơ hội này, Lâm Diêu thật nhanh cầm chìa khóa cắm vào ổ mở đèn, đồng thời quét mắt nhìn về đối phương! Trong bóng tối chỉ nghe kêu một tiếng đau đớn, Lâm Diêu liền biết mình nắm lợi thế, đá một cước về người đánh lén mình đang choáng váng.

Nhưng mà đối phương cũng là cao thủ, liên tục bị đánh trúng ba lần, đến lần công kích thứ tư hắn vội vàng né qua một bên, chân của Lâm Diêu xẹt qua mái tóc. Người này có vẻ không muốn ra tay với Lâm Diêu, quơ quào vài chiêu rồi vịnh cửa bỏ chạy, Lâm Diêu đã sớm ngờ tới tên chết tiệt đó sẽ bỏ chạy, cấp tốc xoay người cầm chìa khóa ném chính xác vào cổ tay đang xoay tay cầm của đối phương, lần này Lâm Diêu dùng sức, kết quả nghe đối phương chửi bậy một câu: “Fuck you!”

“Fuck con mẹ m!” Lâm Diêu còn chưa chửi xong, xoay người đá chân ngang lưng hắn, cũng chính là vị trí thận trái, mạnh đến độ muốn triệt để đá hư thận người ta. Đối phương kêu đau một tiếng, đá một cái vào đầu gối Lâm Diêu, Lâm Diêu bị đau lùi lại sau mấy bước, chân vừa đứng vững đã thấy đối phương chỉa súng vào hắn! Lâm Diêu không công kích nữa, đối phương liền dùng tốc độ nhanh như chớp xoay người bỏ chạy.

Chân giật giật coi như cũng hoạt động được, Lâm Diêu đoán thế nào cũng phải mất một hai ngày mới hoàn toàn bình phục. Nhưng tình hình của đối phương tệ hơn mình nhiều, một cú vào thái dương, một quyền vào thận trái, cũng đủ khiến thằng nhóc đó hưởng thụ một tuần. Nhưng mà…

Lâm Diêu nhớ lại tư thế rút súng và cách đánh đấm của người nọ, vô cùng chắc chắn là người được huấn luyện chính thống, nói là kẻ trộm thì chi bằng nói là — Cảnh sát quốc tế.

Tại sao cảnh sát quốc tế muốn đánh lén mình? Không, không phải đánh lén, mới vừa vào cửa đã hoảng loạn, cho thấy hắn không nghĩ mình ở phòng này, vậy thì hắn đến tìm đồ! Tìm cái gì? Cảnh sát quốc tế từ đâu mà biết mình có cái gì?

Chuyện mình đến thành phố F chỉ có tổ trưởng và Đường Sóc biết, tám chín phần Đàm Ninh cũng biết, nhưng ba người họ tuyệt đối không bán đứng mình. Coi như là tổ trưởng vì công việc mà nói với tổ chuyên án biết, thì cũng đã báo cho mình một tiếng. Nghĩ tới đây, Lâm Diêu tùy tiện mặc quần áo vào, khập khễnh bước tới tủ lạnh, lấy đá chườm lên đầu gối, căn phòng tối om không mở đèn, hắn tĩnh lặng từ từ cân nhắc vấn đề.

Ban đầu, hắn nghĩ là cảnh sát vẫn luôn theo dõi hắn, giờ nghĩ lại thì thấy sai, nếu cảnh sát muốn ngư ông đắc lợi, vậy cũng nên đợi mình rời khỏi thành phố F rồi mới ra tay. Đến sớm như vậy chỉ có một lý do, có người gạt họ.

Ai có bản lĩnh đi gạt cảnh sát quốc tế? Trong lòng Lâm Diêu đã có hai người, người thứ nhất là cái người không thành thật nhà mình, người thứ hai là Diệp Từ nằm vùng ở tổ chuyên án.



Đêm khuya, trong một phòng khách sạn ở thành phố F, Tư Đồ đang rót cà phê cho một vị khách để nâng cao tinh thần. Vị khách này có vẻ sợ Tư Đồ, luôn cẩn thận quan sát hắn.

“Đã trễ vậy rồi còn giữ cậu ở đây, thật sự xin lỗi, nếu cậu không chịu nói, tôi chỉ có thể tiếp tục mời cậu ở đây làm khách.”

“Anh, anh là đang giam giữ bất hợp pháp!”

“Cũng được thôi, để kêu cảnh sát bắt cậu.”

“Những người đó không phải tôi đánh!”

“Cái này tôi rõ, nhưng mà, Từ Lượng thiếu nợ lại liên quan đến cậu. Cho vay nặng lãi, cộng thêm tiền lời là một con số không nhỏ, người đi vào đòi nợ thì bị đánh, bản thân cậu thì sợ không nói rõ được gì, phải biết người giang hồ không giống cảnh sát, bọn họ không quan tâʍ đa͙σ lý hay sự thật, bọn họ chỉ cần tiền.”

“Tôi không phải người nợ họ!”

“Nhưng bọn họ bị đánh ở chỗ cậu, cậu không chạy đi đâu được. Dứt khoát một chút, tôi giúp cậu và Từ Lượng giải quyết đám người kia, cậu phải thành thật trả lời câu hỏi của tôi.”

“Tôi, tôi không biết gì hết. Tại sao anh không đi tìm Từ Lượng?”

“Tôi sẽ đi tìm hắn. Nhưng trước khi đó, tôi cần hỏi cậu mấy câu. Thế nào, Hỉ tử cậu em?”

Tiểu Hỉ ảo não cúi đầu, hối hận bị Tư Đồ dùng khuôn mặt tươi cười gạt lấy niềm tin, đi theo đến đây, kết quả đối phương nói ra chuyện thật giấu trong lòng. Nghĩ tới nghĩ lui, nhớ tới chuyện xảy ra ở quán bar hồi sáng, đến giờ vẫn còn thấy sợ, Tiểu Hỉ rõ, mặc dù là cảnh sát, cửa ải cũng đã qua, nhưng đám cho vay nặng lãi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn và Từ Lượng, nếu như, nếu như Tư Đồ này có thể giải quyết vấn đề…

Tư Đồ ngồi đối diện Tiểu Hỉ có vẻ không mấy kiên nhẫn chờ hắn làm đấu tranh tâm lý, đêm khuya còn ở cùng phòng một mình với một thanh niên, nếu bị vợ biết, có khi sẽ bị lột một lớp da! Vẫn mau chóng cạy miệng hắn quan trọng hơn. Vì vậy, Tư Đồ lấy một xấp giấy đã được đóng gáy, đặt trên bàn mở ra vài tờ, nói với Tiểu Hỉ, “Đây là kết quả điều tra một vài vị khách cũ của quán bar. Buổi tối ngày 25 tháng này, Từ Lượng và Nghê Mỹ uống rượu ở quán của cậu, nói về chuyện chia tay. Cuối cùng có một vị nhân chứng nói cho tôi biết, tới bốn giờ sáng hắn mới rời khỏi quán bar, hắn tận mắt nhìn thấy Từ Lượng được phục vụ dời vào phòng bên trong nghỉ ngơi. Hắn còn nói với tôi, lúc đó trong quán rất ít người, trừ hắn và một người bạn, cũng chỉ còn Từ Lượng và người phục vụ kia.”

Tiểu Hỉ không hiểu, nhìn Tư Đồ hỏi, “Có cái gì lạ chứ?”

“Hỉ tử, cậu là bartender cũng là ông chủ, theo tôi điều tra, cậu và Từ Lượng đã quen nhau từ lúc mặc tã, đến bây giờ là bạn thân nhất. Bạn thân đau khổ, thanh mai trúc mã như cậu lại đi đâu? Tại sao vào bốn giờ sáng cậu lại không có ở quán bar?”

Tiểu Hỉ run trong lòng, giờ mới hiểu được, người đàn ông trước mắt không hề bình thường. Mà Tư Đồ thấy vẻ mặt hắn kinh ngạc cũng không dừng lại, “Tôi đi điều tra, Nghê Mỹ và Từ Lượng đến quán bar vào khoảng 1:30 sáng, không ai để ý Nghê Mỹ đi vào lúc nào, nhưng lại có người để ý mấy giờ Từ Lượng được đưa vào phòng nghỉ ngơi. Hỉ tử, khi đó cậu ở đâu?”

“Tôi…”

“Cậu đi tìm Nghê Mỹ!”

“Làm, làm sao anh biết?” Tiểu Hỉ vô cùng kinh ngạc, không tài nào nghĩ ra Tư Đồ lại nói sự thật, trong lòng nhất thời thú nhận.

Tư Đồ cười khinh thường, “Chuyện này nghĩ một cái là ra. Cậu và Từ Lượng là bạn thân, cậu tất nhiên muốn đòi cho hắn một câu công bằng. Cho nên, sau khi Nghê Mỹ đi, thừa dịp Từ Lượng một mình đắm chìm trong nỗi khổ thất tình, cậu đi tìm Nghê Mỹ.”

Nghe Tư Đồ suy luận xong, Tiểu Hỉ suy nghĩ có phải người đàn ông này vẫn luôn theo dõi mình không, nếu không sao lại có thể rõ ràng như vậy. Nhìn ánh mắt kiên định của Tư Đồ, Tiểu Hỉ không thể tiếp tục giấu diếm, chỉ có thể nói, “Đúng vậy, tôi đi tìm Nghê Mỹ.”

“Tốt! Bắt đầu nói từ mấy giờ cậu rời quán bar, cậu và Nghê Mỹ gặp nhau ở đâu, nói cái gì, mỗi câu mỗi chữ đều không được nói dối.”

“Khoảng ba giờ sáng tôi rời khỏi quán bar, lúc đó Từ Lượng vừa uống rượu vừa gọi cho Nghê Mỹ, nhưng không gọi được, tôi thật sự rất giận nên gạt hắn, bản thân đi tới khách sạn tìm Nghê Mỹ. Ba rưỡi sáng tôi đến khách sạn, gõ cửa cả buổi cô ta mới ra mở cửa.”

“Sau đó thì sao?” Tư Đồ hỏi.

“Cô ta không chịu cho tôi vào, tôi nghi ngờ trong phòng còn người đàn ông khác, nên…”

“Cậu xông vào? Nhìn thấy cái gì?”

“Không có gì. Phòng của cô ta có hai giường, một cái rất lộn xộn, một cái thì gọn gàng như chưa đυ.ng vào. Trên tủ đầu giường để khăn tay và điện thoại, ống nghe của điện thoại bị lấy ra. Cô ta thấy tôi xông vào cũng rất căng thẳng lập tức cầm ống nghe lên, nói một câu: ‘Không được cúp máy, tôi còn chuyện muốn hỏi’, sau đó cảnh cáo tôi, nói sẽ báo cảnh sát.”

Nét mặt Tư Đồ thay đổi, tiếp tục hỏi hắn xảy ra chuyện gì tiếp theo. Tiểu Hỉ uống một ngụm lớn cà phê, mới tiếp tục nói, “Chúng tôi cãi vài câu, lúc đó tôi thật sự lo cô ta sẽ gọi bảo vệ, nên mắng mấy câu liền đi. Cô ta cũng không đuổi theo chửi, cầm điện thoại tiếp tục nói chuyện với đối phương.”

“Có nghe cô ta nói gì không?”

“Không nhiều lắm, nhưng nghe được một câu.”

“Câu gì?”

“Tốt nhất là giải thích rõ ràng đi, nếu không tôi sẽ đi hỏi đội trưởng.”

Tư Đồ gật đầu, trong lòng nghĩ: Thằng nhóc này cũng biết nhiều thứ. Nhưng mà…

“Hỉ tử, cậu có biết tại sao Nghê Mỹ muốn chia tay Từ Lượng không?”

“Bởi vì Nghê Mỹ thích người khác.” Nói xong, trên mặt Tiểu Hỉ toát ra vẻ sự thù hận, tức giận nói, “Trước đây tôi đã không muốn Từ Lượng quen cô ta, Nghê Mỹ vừa nhìn đã biết không phải người chung thủy.”

“Bọn họ chia tay từ khi nào?”

“Hơn một tháng, ban đầu Nghê Mỹ không nói ra miệng, nhưng Từ Lượng không ngốc, đương nhiên có thể cảm nhận ra. Hắn còn cố tình lén đến Nhật xem Nghê Mỹ.”

“Cậu nói Từ Lượng đến Nhật xem cuộc thi?” Đây là điều Tư Đồ căn bản không nghĩ tới.

“Nếu không sao Lượng tử lại nợ nhiều tiền vậy chứ. Gia đình nó không muốn nó quen Nghê Mỹ, đi Nhật đương nhiên không thể xin tiền ba mẹ, tôi muốn cho mượn thì nó lại không chịu, lại đi mượn đám cho vay nặng lãi.”

“Kết quả thế nào, hắn phát hiện cái gì?”

Tiểu Hỉ không nhịn được mắng mấy lời thô tục, Tư Đồ rốt cuộc cũng hiểu rõ ngọn nguồn.

Tiễn Tiểu Hỉ đi, Tư Đồ muốn nắm bắt thời gian, nằm ngủ hai ba tiếng lấy sức. Mới vừa đặt lưng xuống giường, đã nhận điện thoại của Diệp Từ.

“Cậu đang ở đâu?” Diệp Từ hỏi.

“Thành phố F.”

“Tôi đã tìm ra nguyên nhân tại sao cảnh sát quốc tế muốn nhắm vào Hàn Cương. Nghe đây Tư Đồ, trong tay Hàn Cương có một danh sách, là thành viên cảnh sát quốc tế cài người nằm vùng vào tổ chức khủng bố và vũ trang phản chính phủ.”

Tư Đồ ngồi bật dậy, buồn ngủ chạy đâu mất tiêu! Hắn thấp giọng truy hỏi, “Có thể tin được không?”

“Đáng tin, đây là chuyện thật tôi moi từ miệng cảnh sát quốc tế. Tư Đồ, Hàn Cương tới đây chỉ sợ không phải vì muốn cổ vũ cho Lộ Tiểu Yến.”

“Anh giở thủ đoạn với bên cảnh sát quốc tế?”

“Giở thì sao?”

Tư Đồ nuốt nước miếng, trong lòng nghĩ: Ai nói con ác thú này biến thành mèo nhà chứ, so với hồi trước còn to gan hơn! Bên đây vừa bội phục thái độ làm người của Diệp Từ xong, bên kia Tư Đồ đã quyết định không thể để Diệp Từ một mình gánh chịu phiêu lưu, lập tức nói, “Tôi sẽ liên lạc với Tả Khôn điều tra tin tức ở nước ngoài, nếu tổ chuyên án không thể ở nổi nữa thì lập tức rút quân. Nghe đây Diệp Từ, chỉ cần phát hiện cái gì không đúng, anh phải rút liền.”

“Cậu lo tôi bị gϊếŧ người bịt miệng?”

“Mẹ nó, tôi không nói đùa đâu! Danh sách đó lớn cỡ nào chúng ta không biết được, không vì mình thì vì người khác, cũng phải bảo vệ Tiểu Đường, anh có nghe rõ lời tôi chưa?”

Diệp Từ im lặng hồi lâu, rất lâu sau mới vất vả lên tiếng, nói về chuyện của Lâm Diêu.

“Tình báo của tôi vừa đưa tin, có người lén điều tra Lâm Diêu.”

“Người bên nào?”

“Không rõ ràng lắm. Lâm Diêu vừa đi đã có người đi theo.”

Tư Đồ trầm tư chốc lát, “Không đâu, mấy hôm nay tôi đi theo em ấy, không thấy ai cả, đυ. má!” Không biết Tư Đồ nhớ tới cái gì, cúp máy Diệp Từ, chộp chìa khóa xe chạy như bay khỏi khách sạn.

Hết chương 23.

------oOo------