Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)

Chương 19

Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.

Lâm Diêu nhờ Đường Sóc tiễn Địch Tử Hi, thừa dịp bọn họ ra ngoài, bản thân chạy kiếm Dương Lỗi ở phòng giám sát ghi hình, kết quả như hắn dự đoán.

“Camera ghi hình đã bị người ta sửa, những hình ảnh chúng ta cần bị cắt méo triệt để, kể cả tôi cũng bất lực. Đối phương là cao thủ, tôi có thể nói vậy, cách làm sạch sẽ lưu loát như thế này tuyệt đối là số một hoặc số hai.”

Nghe Dương Lỗi nói xong, Lâm Diêu vẫn không lên tiếng. Một lát sau mới nói, “Tổ trưởng Dương, trong tay anh có phải có bảng lộ trình sơ lược của thành viên trong cuộc thi?”

“Có nhưng cậu cũng biết, không có nhiều tác dụng.”

“Cho tôi xem.”

Dương Lỗi lấy USB trong túi cắm vào máy tính, mở một file. Bên trong là danh sách tên những người mua vé máy bay từ Nhật trở về nước.

Lâm Diêu xem cẩn thận, Dương Lỗi mau chóng phát hiện hắn đang cười, liền hỏi, “Cậu phát hiện cái gì?”

Lâm Diêu chỉ vào một cái tên, “Những thí sinh do cảnh sát quốc tế phái tới đều đi theo mọi người, chỉ có cái người tên Ngô Hoa kia thì không. Trong danh sách không có tên hắn. Có biết hắn nhập cảnh lúc nào không?”

“Điều tra rồi, không có kết quả. Tôi nghĩ, tên Ngô Hoa này nhập cảnh qua đường của cảnh sát quốc tế.”

“Vậy cũng phải có ghi chép, tìm cách thương lượng với cáo già, hỏi người phụ trách về cảnh sát quốc tế ở đây, xem Ngô Hoa đó dùng cách gì để nhập cảnh.”

“Được, chuyện này cứ để tôi.”

“Cực khổ cho anh rồi, tôi còn có việc đi trước.”

Lâm Diêu và Dương Lỗi nói chuyện xong, hắn mang theo dáng cười rời khỏi cảnh cục, trước khi đi có dặn Đường Sóc, không được rời khỏi phòng làm việc, ở yên chờ tin tức. Đường Sóc cũng không hỏi vì sao, hắn càng muốn đoán ý đồ của Lâm Diêu hơn, cũng muốn rèn luyện chính mình, cơ hội như vậy cho dù là cực nhỏ hắn cũng không bỏ qua. Mong muốn có một ngày, bản thân không cần học nghe học nhìn, cũng có thể hoàn toàn tham dự vào suy luận phá án.

Buổi tối.

Bên trong một quán bán thức ăn nhanh, Tư Đồ nhìn đôi chim liền cánh version 2 trên cổ tay, điểm đỏ phía trên không ngừng nhấp nháy, đã lâu rồi không di chuyển. Tư Đồ đặt đũa xuống suy nghĩ, hình như đã biết chỗ của Lâm Diêu, nhưng hắn ở đây làm gì? Đã chín giờ tối, ngồi ở đây ngây ngẩn ba tiếng rồi còn không đi, đang chờ cái gì?

Đột nhiên, trong đầu Tư Đồ hiện lên một suy nghĩ, ném miếng đang cắn dở rồi vội vàng ra ngoài.

Trong quán bar đã sớm hết chỗ, nam nam nữ nữ ngồi trêu đùa nói chuyện ở một không gian không lớn lắm. Lúc cửa bị đẩy vào, một người đàn ông cao lớn mang khí tức hoàn toàn khác ở đây bước vào, nhất thời kéo sự chú ý của mọi người. Nhưng người đàn ông này không để ý, hắn tìm kiếm bóng người trong quán, từ từ đi về một góc nhỏ.

Ở góc quán, có một người đàn ông và hai cô gái đang ngồi với nhau, bọn họ dựa rất gần, gần như dán vào nhau. Người đàn ông cao lớn dừng bước trước mặt họ, lạnh lùng nhìn. Người đàn ông ngẩng đầu nhìn, đổi sắc mặt, răng dán chặt vào nhau, cả buổi không thốt được lời nào.

“Có rảnh không?” Người đàn ông vừa đến hỏi.

Thật vất vả mới bình thường lại, đối phương tiếc nuối đuổi hai cô gái đi, lập tức đổi nét mặt vô cùng quyến rũ, đứng dậy đổi chỗ nói, “Tư Đồ, sao anh không liên lạc trước.”

Người đàn ông kia chính là Tư Đồ, hắn không khách sáo ngồi xuống, châm một điếu thuốc lá, “Gọi điện thoại? Gọi trước chắc mày chạy mất dạng rồi. Chuyện lần trước nhờ làm tới đâu rồi?”

“Đại ca, anh có phải muốn chỉnh chết em không?”

“Hiểu vậy thì tốt, mày là ai trong lòng mọi người đều biết. Mau đi, hai phong bì tiền này đều là của mày, không lẹ làng, chúng ta phải đổi chỗ để nói chuyện.”

“Đại ca, chuyện này em không nói được, nói là chết đó.”

“Đây là lần đầu mày qua lại với tao hả?”

Đối phương khổ não, như muốn khóc tới nơi. Nhìn những người xung quanh không có ai là không ai chú ý họ, phải dựa vào Tư Đồ nhỏ giọng nói, “Địa vị của đối phương quá lớn, em sợ…”

“Sợ cái gì, con voi như hắn lại phí thời gian đối phó với con chuột như mày?”

“Không phải chuyện này. Cục cưng của hắn bị người ta hϊếp, hắn đã chơi chiêu độc ở mafia rồi, quan trọng là anh định kêu em xông thẳng tới nòng súng?”

“Bớt nói nhảm, đừng quên, trước đây lúc tao cứu mày, mày đã nói gì.”

Bị đá trúng chỗ đau, người kia hận không thể đâm chết mình. Khẽ cắn môi nói, “Được, coi như em nợ anh một ân huệ. Anh phải bảo đảm không được bán đứng em.”

“Tao làm việc bao lâu nay mày vẫn không yên tâm? Mau lên đi, tao không có thời gian.”

Đối phương nhận mệnh, lấy điện thoại của Tư Đồ, vừa đánh chữ vừa nói thầm, “Anh có phải chán sống rồi không, không có việc gì làm đi trêu chọc mấy kẻ đó. Lỡ như người ta biết được, anh sẽ chết không toàn thây. Mẹ nó anh đúng là càng ngày càng điên.”

Tư Đồ đoạt lấy điện thoại, nói với đối phương, “Đây là chỗ khác nhau giữa tao và mày.” Sau đó chậm rãi rời khỏi quán bar.

11 giờ 55 phút, Lâm Diêu trốn trong căn phòng nhỏ, rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng động, hắn lên tinh thần dán tai vào nghe, lát sau nghe thấy tiếng bước chân rõ ràng đến gần. Lâm Diêu trốn trong căn phòng tối cười thỏa mãn, sau đó xoay người trốn.

Tiếng bước chân rất nhẹ, có thể nghe ra người kia vô cùng cẩn thận, từng bước đến gần cửa phòng chỗ Lâm Diêu trốn. Mấy giây sau, cửa phòng bị đẩy vào, một người đàn ông mặc quần áo thể thao bước vào, mở đèn pin từ từ đi tới trước chỗ thi thể Hà Thanh Thanh.

Lâm Diêu trốn trong một cái tủ, dựa vào khe hở nhìn tình hình bên ngoài, theo hắn quan sát, người kia hình như không tìm được thứ muốn tìm, thậm chí có lúc không nắm được trọng điểm cứ đi lung tung. Sau đó, đối phương xoay người, đánh giá những cái tủ, không kịp chờ đợi, cứ mở hết tủ này tới tủ kia để tìm, đợi đến khi hắn muốn mở chiếc tủ cuối cùng, bàn tay hắn gần như run lên.

Bàn tay run rẩy nắm tay cửa mở ra. Lâm Diêu ở bên trong nhàn nhạt hỏi, “Anh muốn tìm cái gì?”

A! Đối phương hiển nhiên sợ hãi. Kinh hô một tiếng ngã xuống đất, còn thiếu chút nữa la lên: Có ma! Một lời thoại vô cùng mất mặt. Mà Lâm Diêu thì không nhịn được bước ra, lòng nghĩ: Tôi biết nói mà, giống ma chỗ nào?

Chờ người đàn ông ngã dưới đất nương theo ánh đèn pin yếu ớt nhìn thấy mặt Lâm Diêu, nhất thời căng thẳng, muốn bỏ chạy! Lâm Diêu làm gì bỏ qua, nắm bả vai chế trụ chân hắn, hai ba chiêu đã khống chế được.

“Không cần gấp gáp như thế, ở lại tâm sự chút đi.” Lực trên tay của Lâm Diêu không giảm, khiến cho đối phương đổ mồ hôi ròng ròng.

“Cậu, cậu sao lại ở đây?” Người kia xoay đầu nhìn, hoàn toàn không tin tưởng với sự xuất hiện của Lâm Diêu.

“Anh biết tôi là ai?”

“Nói nhảm! Lâm Diêu của tổ trọng án, tôi đương nhiên biết.”

“Kì lạ, chúng ta chưa gặp mặt, làm sao anh biết? Có phải hắn nói với anh không?”

“Cậu, cậu thả tôi ra, tay sắp gãy rồi.”

Lâm Diêu cười cười, buông tay ra. Không lo đối phương có khả năng bỏ trốn, với kỹ năng này thì còn lâu. Nhìn đối phương đứng dậy, cảnh giác nhìn mình. Lâm Diêu lên tiếng, “Anh trốn lâu như vậy, giờ lộ diện cũng không tính là muộn. Theo tôi về đồn ít ra còn ăn nói được.”

Người này chính là Vương Vĩ mất tích vào giữa vụ án Nghê Mỹ, sắc mặt hắn tái nhợt, nhìn Lâm Diêu, khẽ cắn môi, nói, “Không, tôi không thể tới đồn cảnh sát.”

“Bây giờ không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh anh là hung thủ gϊếŧ người, hay là anh cảm giác mình có tình nghi gϊếŧ Hà Thanh Thanh?”

Lâm Diêu vừa nói ra, Vương Vĩ nhất thời sợ ngây người! Mà Lâm Diêu thì lại cười cười, tiếp tục nói, “Người cuối cùng gặp Hà Thanh Thanh là anh, đúng không?”

Trên mặt Vương Vĩ mang vẻ lo lắng nghiêm trọng, hắn gần như nghiến răng nói, “Cậu đang gạt tôi, tôi sẽ không thua cuộc đâu!”

Lâm Diêu không có tâm trạng, người này ngu muốn chết, bị người ta nhắm súng rồi còn cam tâm tình nguyện đem mạng của mình dâng lên. Hắn không đồng tình với hạng người này, “Chỉ bằng chỉ số thông minh của anh mà cũng cần tôi phí tâm nói dối à? Vương Vĩ, vào ngày Hà Thanh Thanh chết, tôi nhìn thấy anh đổi quần áo nhân viên đi về phía phòng nghỉ. Phòng nghỉ đó là nơi tôi và Hà Thanh Thanh nói chuyện. Nói cách khác, anh đã sớm canh chừng Hà Thanh Thanh, cũng nhìn thấy tôi và chị ta vào phòng nói chuyện. Anh từ miệng người kia biết được thân phận của tôi, vì vậy sợ tôi nhìn thấy anh, nên trước tiên trốn đi, còn đổi một bộ quần áo nhân viên công tác.

Sau đó tôi tính lại thời gian. Tôi nói chuyện xong với Hà Thanh Thanh là lúc 17:00, tôi đi một vòng gần đó, quay về phòng đối diện đợi là gần một tiếng. Thật ra, tôi đang đợi một người khác, kết quả lại chờ được anh. Anh cho là gần hai tiếng sau thì tôi nhất định sẽ đi, cho nên mới đơn độc đi tìm Hà Thanh Thanh, địa điểm chính là căn phòng chúng tôi nói chuyện.”

Vương Vĩ nghe tới đó thì cười lạnh, châm chọc nói, “Lâm cảnh quan, suy luận của cậu có trăm ngàn chỗ hở. Tôi là người bị cảnh sát nghi ngờ, nếu đúng như cậu nói, tôi muốn tránh không chỉ có cậu, mà là tất cả mọi người, cậu nói xem, tôi làm sao tìm được Hà Thanh Thanh để nói chuyện?”

“Ồ, cũng không đến nỗi ngu ha, còn biết phản bác cho mình.” Lâm Diêu không tức giận, ngược lại có chút ngạc nhiên. Nhưng thái độ này, mặc kệ đối phương là ai cũng không vui vẻ.

“Lâm cảnh quan! Nói chung, tôi không có gϊếŧ người.”

Lâm Diêu đột nhiên lạnh mặt, tiến lên một bước, nói, “Vậy thì nói đến đêm Nghê Mỹ bị gϊếŧ, anh làm cách nào rời khỏi sân bay đi!” Vừa nói xong, Lâm Diêu mạnh một bước giữ vai Vương Vĩ.

Vương Vĩ bị đau, phải khom người xuống, Lâm Diêu định lấy còng tay ra, đột nhiên cửa sổ bật mở, từ bên ngoài có một người nhảy vào, người đó mặc đồ đen trùm kín đầu, quả đấm mang theo mạnh mẽ hướng về phía Lâm Diêu.

Lâm Diêu cầm tay Vương Vĩ xoay một vòng, đẩy Vương Vĩ ra sau, cùng lúc đó tránh thoát nắm đấm của người kia. Lâm Diêu biết đối phương không phải đại ca nhà bên, nếu không toàn lực ứng phó sợ sẽ bị tóm, bởi vậy hắn một cước đá Vương Vĩ tới băng ghế kê sát tường, bản thân xoay người đá chân, hướng về bụng đối phương. Lâm Diêu biết mình sẽ bị giải quyền, quả nhiên đối phương linh hoạt né tránh. Lâm Diêu nhìn đôi mắt đối phương lộ ra ngoài, trong lòng nghĩ: Không phải muốn sống còn với mình chứ, có cần trừng mắt nhìn tôi vậy không?

Cũng không chờ Lâm Diêu nói đùa xong, đối phương lần thứ hai công kích, quyền cước lao đến Lâm Diêu, Lâm Diêu không tỏ ra yếu kém, quyền cước đấu lại đối phương, tốc độ so chiêu của cả hai khiến Vương Vĩ hoa cả mắt.

Rất rõ ràng, đối phương là người ham chiến, một chiêu vụt qua, bên dưới liền chơi xấu, đá vào giữa hai chân Lâm Diêu. Lâm Diêu tức giận mắng, “Đ* mẹ, muốn chết!” Nói xong, Lâm Diêu nhảy lên chiếc ghế dài mượn lực, quét chân ngang mặt đối thủ, thừa dịp một giấy hắn né, hai tay chế trụ xương vai bẻ một cái. Một tiếng rắc vang lên! Đối phương bị đau, ngã quỵ xuống đất.

Lâm Diêu chưa hết giận, đạp một cái thật mạnh vào đũng quần đối phương! Nhắc tới người kia đúng là nam tử hán, không la một tiếng! Lâm Diêu tức giận nói thầm, “Mẹ nó, ngoại trừ biếи ŧɦái ra không có ai muốn đánh chỗ hiểm của tôi hết, sau này phải viết bản kiểm điểm, mỗi ngày cám ơn tôi vì không phế thẳng chỗ đó.”

Vương Vĩ trừng to mắt, căn bản nhìn không ra chàng trai tuấn mỹ này lại ra chiêu độc như vậy! Nói thế nào đi nữa đối phương cũng chưa đá trúng, vậy mà chơi đòn mạnh vậy…

“Vương Vĩ, anh mà dám chạy thì tôi cũng để anh nếm thử mùi vị này. Qua đây!” Lâm Diêu phát điên lên được, biến thân thành quỷ dạ xoa, toàn thân tỏa ra khí tức: Ông đây là phép vua! Khí thế của hắn làm Vương Vĩ sợ tới run lên.

Hết chương 19.

------oOo------