Trên trời một vầng trăng sáng, bóng lá thưa thớt đổ bóng xuống dưới mặt đất. Trên mái nhà chính của Dự vương phủ chiếm diện tích rộng nhất kinh thành có một thân ảnh thon dài.
Cơn gió nhẹ thổi vào mặt An Cửu, bóng cây nghiêng nghiêng tạo thành bóng tối giao nhau trên mặt nàng, nàng hơi ngẩng đầu, nhìn ngôi sao ánh lên nhấp nháy kia.
“An Cửu.”
Tai An Cửu rất tốt, cho dù là ở trong phòng có một tiếng động rất nhỏ, nàng vẫn nghe thấy, khi nàng tao nhã nhảy xuống mái hiên, vị trí của nàng lập tức bị một cái bóng khác thay thế.
An Cửu đi vào phòng chính vương phủ có rường cột chạm trổ, theo ánh đèn chiếu rọi, khuôn mặt tuyệt mỹ của An Cửu mới lộ ra ánh sáng, nàng mặc trang phục dạ hành bên người, mái tóc dài đen nhánh như lông quạ búi thành một búi tóc, chỉ dùng một cây trâm cài để giữ tóc.
Ngũ quan của nàng bắt mắt nhất chính là cặp mắt vừa to vừa sáng kia, đáy mắt phảng phất có thể chứa đựng nhật nguyệt tinh hà, tiếp đến là cái mũi dọc dừa thẳng tắp, cùng cái miệng anh đào xinh đẹp mê người, vẻ đẹp độc nhất vô nhị quyến rũ không ái sánh bằng.
Bước chân của nàng nhẹ nhàng, lúc đi giống như quỷ mị, vô thanh vô thức, tư thái của nàng vô cùng tao nhã.
“Thuộc hạ tham kiến Dự Vương điện hạ." Giọng An Cửu mượt mà dễ nghe, nhưng lạnh lùng, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
Bên trong tẩm điện tráng lệ, một nam nhân vô cùng tuấn tú tùy ý ngồi trên giường, trên người không có mảnh vải, thân thể nam nhân trải qua rèn luyện, cơ bắp sôi sục, tràn ngập sức mạnh cùng vẻ đẹp của nam nhân. Làm cho người ta không thể bỏ qua chính là du͙© vọиɠ giận dữ giữa hai chân nam nhân, nhưng nam nhân có đẹp mắt hơn nữa thì lời nói ra cũng xấu đến vô cùng.
Nữ nhân bình thường nếu nhìn hình ảnh như vậy sợ là vừa xấu hổ vừa lo lắng, nhưng trong mắt An Cửu lại bình tĩnh không gợn sóng, mặc kệ nam nhân trước mắt có tùy hứng thế nào, sợ là ngay cả lông mày nàng cũng không buồn nhấc lên.
“Cởϊ qυầи áo, ngồi lên." Nam nhân không nói nhiều, nữ nhân cũng như thế.
An Cửu nhanh chóng cởi sạch quần áo trên người, mặc dù đã trần như nhộng, biểu tình trên mặt nàng vẫn bình tĩnh như cũ, không có chút thay đổi.
Nàng đi về phía nam nhân, bò lên giường, tách hai chân ra, nắm lấy gậy thịt nhận của nam nhân. Khi hoa huyệt không lông chạm vào qυყ đầυ nam nhân, hai mắt nam nhân bất mãn nheo lại.
Nữ nhân này chưa từng động tình với hắn.
“Làm như vậy là muốn đau chết gia à?" Hắn lạnh lùng nói, động tác của nàng ngừng lại.
"Điện hạ chưa phân phó thuộc hạ dùng thuốc." An Cửu theo Dự vương năm năm, từ năm mười hai tuổi đến nay, nàng là tử thị của hắn, thị nữ bên người, thông phòng làm ấm giường. Từ năm mười lăm tuổi đến nay vẫn là nàng hầu hạ hắn, mỗi lần thị tẩm đều sử dụng xuân dược trợ tính.
“Ngày mai lên giáo phường học tập chăm chỉ làm sao hầu hạ nam nhân!" Giọng An Húc có vài phần châm chọc.
"Vâng." Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, An Cửu là người của Dự Vương, Dự Vương muốn nàng sống nàng liền sống, muốn nàng chết nàng liền chết, nàng không thể có thất tình lục dục, nàng không thể động tình.
Không phải không động tình, là không thể.
“Bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi!" Tức giận không chỗ phát tiết, An Húc ôm thân thể mềm mại của nàng vào trong ngực, nhiệt độ cơ thể An Cửu thấp, mùa hè ôm lên rất mát mẻ. Hắn luôn thích ôm nàng ngủ, sau khi lăn qua lăn lại xong lại ôm nàng ngủ luôn có thể làm cho hắn vô cùng vui vẻ.
An Cửu giống như một con búp bê tinh xảo không có cảm xúc, chỉ có sau khi uống xuân dược giao hợp với hắn mới có thể nhìn thấy một mặt uyển chuyển động lòng người nhất của nàng.
Nhưng hắn chính là có một cỗ xúc động, muốn nhìn thấy bộ dáng mất tự chủ của An Cửu. Dù sao An Cửu cũng là nữ nhân đầu tiên của hắn, hắn muốn nàng vì hắn mà động tình mất khống chế.
An Cửu bị hắn đặt lên giường.
“Mở chân, tách huyệt ra." An Húc phân phó.
An Cửu một bên nghe lệnh, một bên tách ra một đôi đùi đẹp, hai tay đi tới giữa hai chân, dùng ngón tay tách ra hai cách môi mê người, mở ra huyệt khẩu, làm động tác da^ʍ mỹ hạ tiện nhất, biểu tình của nàng vẫn thánh khiết như trước, không chút gợn sóng làm cho hắn càng muốn vấy bẩn nàng.