*
“Có chừng có mực." Giang Hoài Thư vệ sinh cá nhân xong đi ra, anh ta phát hiện hành vi bắt nạt của Cúc Nam Huân còn chưa kết thúc, khẽ nhíu mày: “Bắt nạt một người bình thường rất thú vị ư?”
“Chậc!” Cúc Nam Huân đánh giá Giang Hoài Thư từ trên xuống dưới, trên khuôn mặt đẹp trai lộ ra nụ cười ác độc: "Cậu bị làm sao vậy hả?”
“Một người lớp A, quan tâm đến chuyện lớp B của chúng tôi sao?”
“Hay là nói, cậu thích cái tên này?" Khó chịu liếc mắt nhìn Đới Hạ, ngón tay Cúc Nam Huân không nhịn được lại siết chặt, khiến Đới Hạ khó chịu phải rêи ɾỉ một tiếng.
“Đến kỳ động dục cũng phải kén chọn, không cần phải đói bụng ăn quàng như vậy chứ?” Cúc Nam Huân cười vô cùng kiêu ngạo, tùy tiện kɧıêυ ҡɧí©ɧ Giang Hoài Thư.
Tai của Giang Hoài Thư khẽ động, ánh mắt tối sầm, lãnh đạm đáp lời: “Cậu cũng không phải súc sinh thật sự, thế nào? Chẳng lẽ lần trước vào trò chơi, điểm số của cậu không đủ để đổi lấy thuốc ức chế à?”
“Thật đáng thương, ngay cả thuốc ức chế cũng không đổi nổi, chỉ có thể phát tiết tìиɧ ɖu͙© lên trên người kẻ yếu.”
Anh ta mở vòi nước, cẩn thận cọ rửa từng ngón tay với những đốt xương rõ ràng, ngón tay run nhè nhẹ ngâm trong nước lạnh: "Trong thế giới hiện thực mà vẫn giữ hình dạng mèo, còn không bằng giữ lại chút năng lượng, không biết hôm nay khi nào thì bị triệu hồi đâu, ham chơi quá mức, cẩn thận một hồi vui quá hóa buồn.”
“Hừ!” Cúc Nam Huân ngẫm lại điểm tích lũy còn sót lại của mình, đồng tử hơi co lại thành một điểm, theo đó khuếch trương thành đồng tử tròn, hắn buông lỏng tay đang bóp chặt cổ Đới Hạ, để mặc cậu ngã xuống đất nhỏ giọng thở dốc, xoay người rời đi.
Những người khác hai mặt nhìn nhau, không dám thở mạnh vội vàng đi ra ngoài.
Trong nhà vệ sinh lập tức chỉ còn lại Giang Hoài Thư đang rửa tay cùng với Đới Hạ cố gắng chống đỡ cơ thể ngồi trên sàn nhà.
*
Giang Hoài Thư rửa sạch tay, anh ta thông qua gương nhìn thấy Đới Hạ bởi vì thiếu dưỡng khí còn đang điều chỉnh hô hấp, khẽ thở dài, anh ta ngừng thở đi về phía Đới Hạ.
“Tiểu Hạ? Cậu đứng dậy được không?" Giang Hoài Thư đưa tay qua, cố gắng kéo Đới Hạ.
Đới Hạ nghiến răng nghiến lợi gạt tay Giang Hoài Thư ra.
“... Không cần cậu quan tâm!”
Giang Hoài Thư và cậu là bạn nối khố từ nhỏ lớn lên, nhưng hôm nay hai người đã trở thành người xa lạ, không bao giờ thân mật khăng khít như trước nữa.
Khi Cúc Nam Huân để Đới Hạ không tình nguyện rời đi, Giang Hoài Thư vừa vặn đi ngang qua, rõ ràng anh ta đối diện với Đới Hạ nhưng lại liếc ánh mắt đi chỗ khác. Tới lúc này mới làm bộ làm tịch giúp cậu, ghê tởm đến mức khiến cậu muốn ói.
Anh ta và Cúc Nam Huân cùng lắm chỉ là cá mè một lứa mà thôi.
Đới Hạ hít mũi một cái, cản lại cảm giác chua xót nơi khóe mắt, cố hết sức tự mình đứng lên trừng mắt liếc Giang Hoài Thư một cái, khi tiếng chuông lên lớp vang lên, cậu bước nhanh hơn đến phòng học.
Giang Hoài Thư nhìn chằm chằm bóng lưng Đới Hạ rời đi, vẻ mặt hối hận âm thầm khẽ vuốt ve vị trí bị Đới Hạ đánh tới, anh ta cân nhắc tại chỗ vài giây, yên lặng đi theo.