Ôn Nhu cảm thấy cực kỳ đau đớn, đau đến nỗi cơ hồ không thể phát ra thanh âm. Thiếu nữ há miệng, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh. Hai tay cô nắm chặt khăn trải giường dưới thân, ngón tay mảnh khảnh bởi vì cực kỳ dùng sức nên khiến đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Eo cô cũng cong lên thành hình cung, bụng nhỏ căng ra. Chờ đến khi cơn đau đi qua, cô mới thoát lực ngã xuống giường.
Lâm Kỳ Sơn nhắm hai mắt, hưởng thụ cảm giác co bóp của lỗ l*и mới bị trinh. Sau một lúc, hắn mới thở hắt ra, đè chặt bắp đùi đang run rẩy của thiếu nữ, chậm rãi rút ©ôи ŧɧịt̠ ra.
“Nếu nhỏ hơn vài tuổi, có lẽ một ngón tay cũng chen không lọt. Chậc, l*и của Tiểu Nhu thật chặt, cắn ta đến thiếu chút nữa mất khống chế bắn ra.”
Khi gậy thịt tím đen rút ra, phát ra một tiếng “pặc” như âm thanh mở nút chai, cùng lúc đó khe l*и hẹp đến nỗi khó có thể nhìn thấy, khép lại trong nháy mắt, rồi chậm rãi rỉ ra chút máu.
Đây là máu trinh của thiếu nữ, Lâm Kỳ Sơn rốt cuộc thở ra nhẹ nhõm một hơi.
Ôn Nhu cho dù là người chưa hiểu sự đời, nhưng trong giờ phút này cô cũng hiểu rõ, sự trong sạch của bản thân đã bị mất, cô bị cưỡиɠ ɠiαи, cô bị chính ba kế cướp đi lần đầu tiên.
“Tiểu Nhu ngoan, baba sẽ làm cho con thoải mái.”
Lâm Kỳ Sơn cúi đầu liếʍ những giọt nước mắt đang rơi trên mặt của Ôn Nhu, thuận thế hôn lên cái miệng nhỏ hồng hào.
Khuôn mặt thiếu nữ vừa nhỏ lại vừa mềm, Ôn Nhu lớn lên vốn thanh thuần mỹ lệ, ở trong trường học cô còn được công nhận là giáo hoa, nhưng giờ phút này cô lại trông cực kỳ đáng thương, đỏ mắt mím môi, rất dễ gợi lên du͙© vọиɠ trong lòng nam nhân.
Đầu lưỡi mạnh mẽ xông vào khoang miệng của Ôn Nhu, cô rơi nước mắt, liều mạng lắc đầu nhưng trốn thế nào cũng không thoát.
Lâm Kỳ Sơn thấy Ôn Nhu giãy giụa thì càng hưng phấn, hắn cầm ©ôи ŧɧịt̠ đã sưng đỏ của mình lên, đặt trước cửa l*и yếu ớt của thiếu nữ, hung hăng đâm vào. Ngay lập tức, Ôn Nhu đau đớn đến chỉ có thể run rẩy, đau đến không có một chút sức lực.
Đau quá! Côn ŧᏂịŧ sưng đỏ như một thanh sắt nung, một lần nữa bổ Ôn Nhu ra làm hai, mép l*и dính đầy máu, lỗ l*и bị căng ra hết cỡ.
Nhưng Lâm Kỳ Sơn lại cảm thấy không đủ, hắn thô bạo cắn mạnh lên môi của Ôn Nhu, tay chộp lấy hai bầu vυ' mềm mại trước ngực tùy ý xoa nắn, bầu vυ' vừa trắng mềm lại vừa đầy đặn no đủ, một bàn tay nắm không hết, thịt mềm từ kẽ tay tràn cả ra ngoài.