Cô Gái Đến Từ Mười Năm Trước

Chương 11

Đêm đã khuya, ngoại trừ tiếng ve kêu ngoài cửa sổ bởi vì trời nóng mà chưa từng ngừng nghỉ, lọt vào tai cũng chỉ có âm thanh điều hòa vận hành.

Đinh Vân lại trở mình, lén nhìn điện thoại, 1 giờ sáng, nói cách khác cô trằn trọc như vậy đã gần hai tiếng rồi. Mà đầu sỏ khiến cô mất ngủ, thiếu nữ 17 tuổi bỗng dưng xuất hiện kia, giờ phút này đang ngủ say phía sau cô.

Thiên lý ở đâu chứ! Mình đã chiêu đãi cô ấy ăn ngon uống ngon, mạo hiểm mùa hè nóng bức cùng cô ấy đi ra ngoài ngắm biển, còn chia một nửa giường ngủ cho cô ấy, cô bé không có lương tâm này lại điên cuồng đâm đao, còn thao thao bất tuyệt giáo huấn mình, còn ngủ với tốc độ ánh sáng! Ngủ rồi! Ngủ rồi!

Đinh Vân ôm ngực thở dài lần thứ 108, chưa bao giờ hy vọng mặt trời ngày mai sẽ không mọc như bây giờ - - bởi vì Đinh Tiểu Vân nổi loạn cuồng vọng vô tri ngày mai phải gặp Lý Thu Thực không hề có chuẩn bị.

Trước khi ngủ Đinh Tiểu Vân dường như đã không thể châm chọc cuộc sống đại học của Đinh Vân, vẻ mặt sát khí nhìn cô chằm chằm một hồi, đổi sang hỏi công việc.

“Lập kế hoạch tiếp thị/Viết phương án quảng cáo là gì?”

“Nói đơn giản một chút chính là làm quảng cáo." Đinh Vân cuối cùng cũng phát hiện nói nhiều sai nhiều, cũng không muốn khoe khoang chuyện Đinh Tiểu Vân không hiểu, dứt khoát giải thích bằng một câu.

Đinh Tiểu Vân lại hỏi: "Công ty các chị làm nghề gì?”

“Trò chơi cờ đánh bài, hiện tại chủ yếu dành cho điện thoại di động.”

“Không phải mấy trò chơi này đều do nhà chim cánh cụt phát hành sao?” Đinh Tiểu Vân không hiểu nhiều lắm, nhưng cô ấy từng chơi trò chơi, cũng biết những người bên cạnh đều chơi trò của nhà chim cánh cụt, phần của nhà khác rất nhỏ.

Đinh Vân giải thích: "Không thể so với ông trùm như vậy, nhưng cũng không tệ lắm, hơn nữa bây giờ chúng tôi còn làm trò chơi thẻ bài.”

"Chị tốt nghiệp liền đến công ty này, bốn năm rồi chưa từng thăng chức," Đinh Tiểu Vân quay đầu chỉ chỉ sơ yếu lý lịch trên màn hình máy tính: "Nhưng chị còn chưa đổi nghề, vì sao?"

"Tôi cũng muốn chuyển công tác, một năm gần đây vẫn luôn tìm cơ hội thích hợp, nhưng công ty tuyển dụng chuyên ngành quảng cáo ở Hải Thành không nhiều lắm, hoặc là chính là loại sản xuất xí nghiệp, nơi làm việc đều ở ngoại ô, ngành nghề tôi cũng không quen thuộc, còn phải học lại từ đầu, tiền lương cũng không cao hơn hiện tại bao nhiêu."

“Vậy chị định làm gì? Tiếp tục lăn lộn trong công ty này?”

Đinh Vân biện giải: "Cái này sao gọi là lăn lộn được? Cô còn nhỏ, không hiểu, bây giờ tôi 27 rồi, nếu đổi công việc, nhà tuyển dụng sau khi khảo sát năng lực, quan tâm nhất chính là kết hôn hay không. Chưa kết hôn? Được rồi, khi nào thì kết hôn, có kế hoạch sinh con hay không..., đây đều là vấn đề rất thực tế, đơn vị nào cũng không muốn tuyển một người không làm bao nhiêu công việc, sẽ phải gánh vác chi phí kết hôn sinh con của cô ấy."

“Nói dự định của chị đi.” Đinh Tiểu Vân nghe xong nhíu mày, vẻ mặt cũng vô cùng rối rắm.

Đinh Vân nói đến đây, tâm trạng cũng không khá hơn chút nào, liền rầu rĩ nói: "Định chờ kết hôn sinh con rồi mới đổi công việc.”

“Kết hôn sinh con? Với ai? Bạn trai quen biết qua xem mắt của chị?" Đinh Tiểu Vân ném thẳng về phía Đinh Vân một loạt câu hỏi: "Chị nghiêm túc? Trong điện thoại của chị thậm chí còn không có ảnh của anh ta, ngay cả ảnh chụp chung cũng không có, chị định kết hôn sinh con với anh ta? Chị thích anh ta không, yêu anh ta không?”

Đinh Vân trên cơ bản bị nổ thành một tầng tro đen, chỉ có thể yếu ớt trả lời: "Tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, thời gian chúng ta quen biết còn ngắn..."

“Cái rắm!” Thiếu nữ trực tiếp chửi thề tức giận nói: “Đã nửa năm rồi mà vẫn chưa bồi dưỡng ra được gì. Đinh Vân chị đang nghĩ gì vậy? Nếu không gặp chị, tôi cũng không tin được chỉ trong mười năm, một người sẽ có thể trở thành một người hoàn toàn khác! Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Giả Bảo Ngọc lại nói thiếu nữ đều là ngọc trai, nhưng khi lớn lên, lấy chồng sẽ có đôi mắt cá chết!”

“Đây là Giả Bảo Ngọc nói?" Đinh Vân nghi hoặc.

“Trọng điểm là cái này sao?" Đinh Tiểu Vân hét lên.

Đinh Vân lập tức xua tay: "Đừng ồn ào! Bên cạnh còn có người ở đấy!”

Đinh Tiểu Vân đành phải hít một hơi thật sâu để bản thân bình tĩnh lại, sau đó đi đến bên giường Đinh Vân ngồi xuống, cố gắng bình tĩnh nói: "Chị đã quên nguyên tắc của chúng ta rồi sao? Thà thiếu chứ không tạm bợ, tình yêu đích thực là trên hết. Hôn nhân không có tình yêu, vậy tính là gì?"

"Tôi đâu có nói bây giờ sẽ kết hôn với anh ta, cô gấp cái gì?" Đinh Vân cũng ngồi dậy, đối mặt với phiên bản thiếu nữ của mình nói.